Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Mập Mạp lửa giận đang ngập đầu, nào còn lòng dạ để ý đến ai nữa.
Nói thế nào thì Ficker cũng là một bác sĩ chuyên chữa trị cho tộc Noelle, làm sao lại không hiểu thằng nhóc này cho được. Anh ta bước sang ngang một bước, lộ ra Ngu Uyên vẫn luôn đứng phía sau.
Ngu Uyên nhìn qua không biết còn khó đối phó hơn Ficker không biết bao nhiêu lần. Hắn lạnh lùng nhìn Mập Mạp từ trên cao, ánh mắt không cảm xúc, dọa cho Mập Mạp không còn dám tức giận gì nữa.
Cậu ta nuốt nước miếng, lui về sau vài bước, ấp úng chào: “Ngu, Ngu tổng…..”
“Hiện tại có thể cho chúng tôi một không gian riêng được chưa?” Ficker tủm tỉm nói.
Mập Mạp nghe vậy, lại lui lại về sau mấy bước, cùng vài người liếc nhìn nhau, hít một hơi sâu đè lại tính toán của mình, xong mới xoay người chạy nhanh như chớp.
Da Đen nhìn thấy nhóm người Mập Mạp chạy rồi, bản năng muốn đuổi theo, khóe mắt lại nhìn thấy Mắt Kính, cậu mới miễn cưỡng dừng bước.
Mà Mắt Kính vẫn không có ý định gì cả, cậu vẫn luôn thẫn thờ nhìn chằm chằm chiếc kính đã nát bấy dưới đất.
“Là thế này.” Ficker đứng dậy, cười nói với Da Đen và Mắt Kính: “Có phải các cậu là bạn cùng phòng với tiểu Mặc, đúng không?”
Da Đen bình thường là một cậu bạn lỗ mãng, nhưng người trước mắt lại là ân nhân cứu mạng của Mắt To, cậu ta không không chế được mà nghiêm cẩn hơn mọi khi.
Cậu ngồi xổm xuống ôm lấy Mắt Kính, nhìn Ficker: “Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-biet-toi-rat-moe/883879/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.