Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Chử Thư Mặc cầm cái túi nhỏ màu hồng phấn, cứng ngắc cả người quay về phòng ký túc xá dưới ánh mắt khó nói của Chritian.
Vừa bước chân vào cửa phòng, cậu đã thấy Mắt Kính trở lại, trên bàn có hai cái bát đầy tràn thức ăn vẫn còn bốc hơi nóng.
“Tiểu Mặc à.” Nhìn thấy cậu đã về, Mắt Kính cầm thìa nhỏ quơ qua quơ lại: “Tôi mang cả phần cơm của cậu về rồi này. Cậu lạc đường à? Sao về muộn thế…..”
Nói tới đây, ánh mắt rơi xuống vật phầm chói mắt Chử Thư Mặc đang cầm, cái màu này, làm mắt cậu ta có hơi đau đau: “Tiểu Mặc à, cái này, là của cậu à?”
…..Không phải!
Ánh mắt Chử Thư Mặc mang theo u oán, giờ phút này, cậu chỉ muốn chạy về nhà ngay, túm lấy cổ Ngu Uyên, mở đầu hắn ra xem bên trong có bị chập mạch chỗ nào hay không. Màu hồng? Vì sao lại là màu hồng? Nhìn cậu giống người ưa thích màu hồng lắm à?
Tâm tình hết sức điêu đứng, Chử Thư Mặc yên lặng nhìn Mắt Kính, quyết định đi tắm rửa một cái cho tỉnh táo.
Đúng vậy, từ khi Phil không cho cậu mặc tã, cô ấy cũng sẽ không giúp cậu tắm rửa nữa.
Thực ra chính xác mà nói, Ngu Uyên đã ra lệnh không cho Phil tắm giúp cậu, cậu đã phải tự làm từ rất lâu trước đó. Nhưng do cảm thấy rất xấu hổ, Chử Thư Mặc chết sống không cho hắn vào phòng tắm hỗ trợ, lâu dần hình thành thói quen tự mình vệ sinh cá nhân.
Yên lặng mở ra ba lô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-deu-biet-toi-rat-moe/883878/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.