Hai ngày sau,
Mộ Ngạn Dương nằm trên giường bệnh tranh thủ thời gian Mộ phu nhân không giám sát bên cạnh, mở máy tính ra làm việc.
Được một lúc ngón tay gõ bàn phím của anh dừng lại, đưa tầm mắt hướng ra cửa, đặt trên chiếc đầu nhỏ thụt ra rồi lại ngó vào của người nào đó.
"Em đứng ở đó làm gì? Vào đây."
Quan Thư Ân bị phát hiện, tay chân mất tự nhiên đành phải đi vào phòng:
"Anh đã khỏe hơn chưa?"
Mộ Ngạn Dương vẫn không rời mắt khỏi Quan Thư Ân, lòng phiền muộn hỏi ngược lại:
"Lo lắng cho anh?"
Quan Thư Ân đem giỏ hoa quả đặt lên trên bàn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mộ Ngạn Dương, gật đầu chắc nịch xác nhận:
"Đúng vậy anh là ân nhân cứu mạng của em mà."
Mộ Ngạn Dương nheo mắt, có chút hờn giận nói:
"Quan Thư Ân bắt đầu anh không phân biệt được đâu là lời thật lòng của em rồi, lo cho anh mà tận bây giờ mới thấy mặt?"
Phải biết trong khoảng thời gian anh nằm viện đã có rất nhiều người tới thăm, chỉ duy nhất người phụ nữ từng nói yêu anh này không thấy mặt mũi ở đâu.
Mộ Ngạn Dương nghi ngờ phải chăng cô chỉ nói cho vui chứ trong tim cô không hề có anh, như anh đã từng ảo tưởng?
Trước lời chất vấn của Mộ Ngạn Dương, Quan Thư Ân nói dối không đổi sắc:
"Anh có người chăm sóc rồi, có thêm em cũng thừa thãi mà thôi."
"Có lý quá nhỉ?" Mộ Ngạn Dương mím môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nay-khong-de-cau-mo-ngan-duong-anh-doi-day/2737193/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.