"Có đau không?"
Mộ Ngạn Dương đang chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ, bên tai không hề nghe thấy câu hỏi của Quan Thư Ân, cho tới khi cảm giác được luồng hơi mát lạnh nhè nhẹ lướt trên da thịt mới bắt đầu sinh ra phản ứng.
Cơ thể Mộ Ngạn Dương giống như đang gồng mình chống lại cám dỗ, các cơ căng ra một cách rõ rệt, từ tầm nhìn của Quan Thư Ân có thể thấy được những sợi lông tơ dựng thẳng đứng.
Rõ ràng cô biết vì hành động của mình mới khiến anh không thỏa mái, nhưng vẫn nhẫn tâm không buông tha tiếp tục trò đùa giai của mình.
Ngón tay cố ý đụng chạm lung tung trên lưng anh, đôi môi mềm mại chạm lên miệng vết thương tình tứ xoa dịu.
Mộ Ngạn Dương hít vào một luồng hơi lạnh, cả người đột nhiên nóng rang một cách lạ thường.
Bàn tay anh nắm chặt ga trải giường, cố gắng kìm nén những khát khao cháy bỏng trong lòng.
Khi anh đang chuẩn bị xoay người bắt lấy vật nhỏ làm loạn kia cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Mộ phu nhân không hợp thời bước vào phòng, sau đó chính bà cũng bị cảnh sắc trước mắt làm cho ngại ngùng vội vàng giơ tay bịt mắt.
"Mẹ để quên đồ ngoài xe rồi."
Mộ phu nhân nói xong liền thức thời rời khỏi phòng, để lại Quan Thư Ân và Mộ Ngạn Dương ngây ra tại chỗ.
"Thư Ân anh ổn." Mộ Ngạn Dương là người đầu tiên lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo.
Quan Thư Ân phối hợp cầm khay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nay-khong-de-cau-mo-ngan-duong-anh-doi-day/2737192/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.