Chương trước
Chương sau
Ninh Tiểu Ngư dùng dư quang lướt qua, nhìn thấy Lục Kinh Độ đã cầm công cụ đựng rượu, chuẩn bị cúi đầu uống một ngụm, cô lập tức chọn A, nói ngay: “Uống nhiều chút đi, loại rượu này ngon, rượu này tuyệt vời.”

Hệ thống tình yêu ở một bên nói: [Quá đúng, quá đúng! Loại rượu này thực sự là một bảo bối to lớn!]

Lục Kinh Độ: ???

Hắn đặt công cụ xuống: “Hả?” một tiếng, hơi hứng thú hỏi: “Nó ngon ở chỗ nào?”

Thẩm Ước Ước và Lưu tỷ cũng ngay lập tức tò mò nhìn cô.

[Tiểu Ngư sẽ không biết cách rượu này được làm như thế nào đi?]

[Cho nên, khoảng cách giữa người với người thật sự quá lớn.]

[Các anh chị em, lần này, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào ống kính, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào xung quanh, nhưng tôi vẫn chưa rút ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào, so với Tiểu Ngư, tôi chỉ là một người ngu.]

[ngu]

[Vừa mới nghe người thủ lĩnh này lẩm bẩm một chuỗi dài, nhưng tôi không hiểu gì cả.]

[Một chút như vậy, Tiểu Ngư đã biết được điểm tốt của loại rượu này? Thật tuyệt, thật tuyệt!]

Ninh Tiểu Ngư, trưng gương mặt cá mặn, giơ ngón tay cái lên, thành tâm giải thích nghi vấn cho Lục Kinh Độ: “Rất tốt, người già 90 tuổi hồi xuân, người già 80 tuổi như đang trở thành cặp vợ chồng mới cưới.”

[???]

[!!!]

[Tm, tôi… Hình như hiểu được cái gì đó.]

[Tôi cũng... tôi mẹ nó cười té ghế!]

[Cho nên, tôi nên nói, Tiểu Ngư thực sự biết hiệu quả của loại rượu này, hay nên nói, tác dụng của loại rượu này là tuyệt vời? Quá tuyệt vời, người nguyên thủy, sao lại đối với ảnh đế như vậy?]

[Người nguyên thủy, các người dám đối với ảnh đế như vậy sao?]

[Ảnh đế của chúng tôi... chắc chắn không cần thứ này.]

[Không tới, thực sự không tới…]

[Nhìn cách người nguyên thủy khen nó, tôi thật sự tưởng đây là một loại thứ tuyệt vời, kết quả lại... khụ khụ, rượu tăng cường sinh lý?]

[Ảnh đế: Bạn có lịch sự không?]

[Ảnh đế: Đã bị xúc phạm.ipg]

Sắc mặt Lục Kinh Độ cứng đờ.

Ninh Tiểu Ngư nhìn vào nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, chỉ có thể tiếp tục tán thành: “Vậy nên loại rượu này thực sự tuyệt vời! Làm người ta trở lại đỉnh cao!”

Ding Dong—

Nhiệm vụ hoàn thành.

Ninh Tiểu Ngư nhẹ nhõm thở phào một hơi trong lòng.

Hệ thống tình yêu dường như càng ngày càng tinh vi.

Lúc này, ảnh đế hoàn toàn đặt dụng cụ xuống, mặt cười không cười: “Có lẽ, tôi sẽ từ chối lời mời của thủ lĩnh bộ lạc.”

[Hiểu rồi, ý nghĩa ngoài lời của ảnh đế: Đang ở đỉnh cao.]

[Đang ở đỉnh cao.]

[...]

[Đang ở đỉnh cao!]

Phòng phát sóng trực tiếp “Đang ở đỉnh caó xếp thành hàng, chẳng mấy chốc đã đạt tới 999.

Hai đương sự không thấy ngượng, còn Thẩm Ước Ước, Lưu tỷ, người nghe đoạn hội thoại này, lại trông rất ngượng ngùng.

Biết được hiệu quả của loại rượu này, cả hai cũng không uống, không uống thì người thủ lĩnh sẽ nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Nhưng nếu uống...

Bây giờ họ cũng không cần cái đồ chơi này đâu.

Nhìn hai người phân vân, Ninh Tiểu Ngư sảng khoái uống cạn ly rượu.

Dù sao hệ thống tình yêu cũng đã nói rồi, nữ uống thì không có gì đáng lo.

Hệ thống vẫn có thể tin cậy.

Người thủ lĩnh bên cạnh thấy Ninh Tiểu Ngư uống sảng khoái như vậy, liền giơ ngón cái lên nói: “Mộ, mộ.”

Ninh Tiểu Ngư cũng trả lời: “Mộ, mộ.”

Người thủ lĩnh thấy Ninh Tiểu Ngư thích loại rượu này, liền thoả mãn rời đi.

Anh ta để lại cả sân chơi này cho bọn họ.

Người thủ lĩnh thực sự hài lòng, nhưng sự oán hận của hệ thống tình yêu sắp tràn ra rồi.

Hệ thống tình yêu: [Cô gái, chuyện gì vậy? Rõ ràng là để khuyên ảnh đế uống thêm hai ly, sao anh ấy một ly cũng không uống vậy?]

Vừa rồi, nó đã nghĩ ra tên của con của hai người trong tương lai luôn rồi, kết quả lại như thế này? Như thế này?

Ninh Tiểu Ngư vẻ mặt cá mặn: “Theo nhiệm vụ, tôi đã chọn A, làm xong rồi, đúng không?”

Hệ thống tình yêu: [Đúng...]

Ninh Tiểu Ngư tiếp tục: “Tôi đã liên tục nói với ảnh đế loại rượu này tuyệt vời, mi còn đồng ý với tôi nói “đúng rồi”, đúng không?”

Lời này, hệ thống tình yêu không thể phản bác được.

Ninh Tiểu Ngư giơ hai tay: “Nếu ảnh đế tự mình không uống, tôi còn có thể làm gì?”

Nói xong, Ninh Tiểu Ngư mặt đầy nghi ngờ: “Hay là, mi nghĩ anh ấy cần thứ đó?”

Hệ thống tình yêu lập tức phản bác: [Tất nhiên không phải vậy!] Nó không thể để ký chủ hiểu lầm ảnh đế!

Đây không phải...

Nó nghĩ buổi tiệc rượu này sẽ là một chất xúc tác tốt!

Ly rượu trước đó được thêm thuốc tốt, so với ly rượu này thì đúng là em trai thật sự!

Uống ly rượu này, ngay cả thánh nhân cũng sẽ trở nên “đó” đó.

Ninh Tiểu Ngư nhún vai: “Vậy không phải là xong rồi sao.”

Hệ thống tình yêu một lần nữa bị Ninh Tiểu Ngư phủ đầu.

Dường như, thực sự...

Không uống cũng không sao?

Tuy Lưu tỷ không uống rượu này, nhưng cô ấy đóng gói rượu lại, chuẩn bị mang về nhà.

Thấy Lưu tỷ đóng gói, Thẩm Ước Ước cũng đóng gói theo.

Thẩm Ước Ước giải thích: “Không uống, để làm kỷ niệm cũng được mà.”

Ninh Tiểu Ngư cũng muốn đóng gói một phần làm kỷ niệm, nhưng chỉ còn chút xíu rượu. Người nguyên thủy coi rượu này là bảo bối, nên cũng không cho nhiều lắm, vì Lưu tỷ nói cô ấy đã hơn 40 tuổi, cần nó hơn cô, cuối cùng cô chỉ có thể từ bỏ.

Sau khi ăn trưa, Ninh Tiểu Ngư lấy ra điện thoại ra nhìn thoáng qua. Mà dù chỉ liếc qua một cái, cô cũng có thể biết, người cha sống thực vật bảy năm của cô, đã tỉnh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.