Lúc này, cô ấy bỗng hiểu được tâm lý của Lục Kinh Độ.
Được ngồi không làm việc, có cơm mềm ăn, thực sự thoải mái.
Đặc biệt là trong môi trường sống khắc nghiệt như vậy, mức độ thoải mái tăng gấp đôi.
Cô cũng bắt đầu thích cảm giác này.
Lưu tỷ nhai bánh quy nén trong tay, có chút xúc động: “Em gái, tối nay các người phải đi, đúng không?”
Ninh Tiểu Ngư gật đầu: “Phải.”
Lưu tỷ thở dài: “Em đi rồi, tôi thật sự sợ mình không thích ứng nổi.”
Sau khi cọ cơm ba bữa, bỗng nhiên phải quay trở lại tình trạng tự lực cánh sinh, thật là khó chịu.
Thẩm Ước Ước không kìm được mà che miệng cười trộm.
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Tiểu Ngư nghĩ dù sao cô đã ăn cọ cơm của người nguyên thủy nhiều bữa như vậy, tối nay cô phải đi rồi, ít nhiều cũng phải nói lời tạm biệt với họ một chút.
Ninh Tiểu Ngư đã tặng hết những gì còn xót lại trong người cô, cả của Lục Kinh Độ, của Thẩm Ước Ước cho người nguyên thủy rồi.
Hành động này của cô đã nhận được sự mến khách từ người nguyên thủy.
Người thủ lĩnh mời họ ở lại để ăn trưa với họ.
Ninh Tiểu Ngư cũng không từ chối. Cô nghĩ lần này họ cho cô vẫn là cháo và trái cây, không ngờ đến khi tới giờ trưa, ngoài cháo và trái cây, người nguyên thủy còn mang đến cho bọn họ một cái chum rượu lớn.
Dường như là một quán rượu?
Ninh Tiểu Ngư cảm thấy không chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-sau-khi-lam-lo-he-thong-yeu-duong-bao-hong-roi/3483073/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.