Uyên Thu vừa bất ngờ vừa vui mừng, cô nàng vội ôm lấy người bạn lâu ngày không gặp của mình, cảm nhận thấy cơ thể cô có hơi gầy.
Buông Đan Linh ra, nhìn sắc mặt của cô, có hơi mệt mỏi nhưng vẫn lóe lên sự tươi tắn trong đáy mắt kia.
"Mấy ngày qua mày ở đâu vậy? Tao nghe nói mày đã nhảy xuống cầu đấy!"
Uyên Thu vừa hỏi vừa lay lay người cô bạn khiến Đan Linh cảm thấy hơi chóng mặt.
"Tao được người ta phát hiện bên bờ sông, được đưa đến bệnh viện nằm ngoại ô thành phố."
"Vậy bây giờ mày khỏe rồi à?"
Đan Linh nhìn vào đôi mắt long lanh kia, hơi nghiêng đầu né tránh ánh mắt đó: "Đương nhiên là khỏe rồi!"
Uyên Thu nghi hoặc nhìn cô, âm thầm quan sát biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp kia, nhận thấy điều kì lạ. Là bạn bè lâu năm, nếu Đan Linh nói dối thì cô nàng rất dễ dàng nhận ra.
"Mày khai thật đi."
Cô nhìn Uyên Thu, đành cười gượng gạo:
"Tao mới tỉnh lại mấy tiếng trước à."
Vẻ mặt Uyên Thu giống như là hết nói nổi cô bạn thân này.
"Vậy sao mày không ở lại bệnh viện nghỉ dưỡng đi? Mày có thể mượn điện thoại báo cho mọi người biết mà?"
Cô vừa nói, hai má ửng hồng đáng yêu: "Tại...tại...tao nhớ Hạo Thiên quá!"
Uyên Thu cạn ngôn nhìn cô gái trước mắt. Đúng là mù quáng!
"Tao muốn gặp Hạo Thiên."
Đan Linh đan các ngón tay lại với nhau, gương mặt hồng hồng đỏ đỏ đáng yêu, ngượng ngùng nói ra.
Uyên Thu chỉ biết thở dài. Tưởng rằng bạn thân tìm đến mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-minh-em/1690492/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.