Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi khiến Đan Linh khó chịu, cô bất giác cau mày thanh tú lại, đôi mắt biếc từ từ mở ra. Trước mắt là vách tường trắng xóa, còn có cả mùi thuốc sát trùng, đây là bệnh viện sao?
Cô đảo mắt xung quanh, phòng bệnh yên ắng vắng vẻ, tiếng gió thổi rì rào, một bầu không khí thoải mái lạ thường, rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Đầu óc cô mơ hồ nhớ lại đêm đó, cái đêm cô bị Thảo Vân truy đuổi. Vì không muốn chết trong tay cô ta, Đan Linh liều mình nhảy xuống cầu, không ngờ cô vẫn chưa chết, điều này đúng là quá mức may mắn.
Cô cử động người ngồi dậy, cả cơ thể hơi nặng nhọc, có chút mệt mỏi.
Y tá đẩy cửa bước vào, nhìn bệnh nhân đã tỉnh lại, vội vàng chạy đến.
"Cô tỉnh lại rồi sao?"
Đan Linh ngẩng mặt nhìn nữ y tá trẻ, khẽ gật đầu.
Y tá nhìn cô, ánh mắt có vài phần ngưỡng mộ. Nếu như cô xinh đẹp như nữ bệnh nhân trước mắt thì hay biết mấy. Vẻ đẹp ấy khiến phái nữ cảm thấy ngưỡng mộ.
"Có người tìm thấy cô nằm cạnh con sông lớn nên đã đưa cô vào đây. Bây giờ cô cảm thấy trong người thế nào rồi?"
Đan Linh nhìn đôi bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của mình, có chút trầm ngâm.
"Tôi ổn, chỉ là cả người hơi mệt."
"Tôi biết rồi, để tôi gọi bác sĩ vào đây."
Cô y tá xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Đan Linh nhìn xung quanh phòng, bắt gặp một cái cửa sổ nhỏ gần đó liền đứng dậy đi tới. Gió từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-minh-em/1690491/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.