Chương trước
Chương sau
Đan Linh khó khăn mở mắt ra, xung quanh là một mảnh tối đen như mực, mơ mơ hồ hồ không rõ ràng. Cả người nặng trĩu mệt mỏi không chút sức lực, cô cử động người ôm lấy cơ thể vì nhiệt độ ở đây vô cùng lạnh, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy:
"Lạnh...lạnh quá..."
Tiếng mở cửa vang lên, một luồng sáng mỏng chiếu vào bên trong không gian tối om không chút ánh sáng, bóng dáng cao lớn mờ ảo hiện lên từng bước tiến đến gần cô. Tiếng bước chân ngày càng gần, cô cố ngồi dậy, ngẩng mặt xem người đàn ông đó là ai.
Hiên đột nhiên cười một cách quỷ dị đến đáng sợ, cúi người nâng cằm Đan Linh lên. Đôi mắt cô lờ mờ nhìn người đàn ông mang vẻ mặt lạ lẫm không chút quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác người đàn ông này không phải người tốt.
"Anh...là ai?"
Hiên không trả lời cô, hung hăng bóp mạnh quai hàm của Đan Linh làm cô đau điếng, nghiến răng ken két. Cô ném ánh nhìn lạnh lùng về phía Hiên, dùng tay đẩy mạnh anh ta ra nhưng phát hiện cả cơ thể mình bị trói lại bằng dây thừng lúc nào không hay.
Cô dùng sức lực yếu ớt của mình dồn xuống chân, đẩy Hiên ra. Nhưng với chút sức yếu ớt này không đủ khiến Hiên di chuyển. Hiên bóp quai hàm của cô mạnh hơn, trừng mắt đáng sợ nhìn Đan Linh.
"Với chút sức lực yếu ớt kia cũng dám đá tôi sao? Cô nghĩ cô là ai thế?"
Hiên chuyển sang nắm lấy tóc của Đan Linh kéo mạnh khiến cô cảm thấy đau đớn. Cô cắn môi, quật cường nhìn Hiên, không chút sợ hãi. Nhìn vẻ mặt ngoan cường kia, Hiên cảm thấy không phục, tức giận giơ tay tát thẳng vào mặt Đan Linh khiến gò má trắng nõn in rõ năm dấu tay đỏ chói.
Đan Linh vẫn cắn chặt cánh môi, không hề phát ra bất kì âm thanh nào. Nhìn thấy sự quật cường của cô, Hiên càng thấy chướng mắt.
Cô đột nhiên nở nụ cười kì lạ, nhe răng cắn mạnh vào cánh tay của Hiên nhân lúc anh ta lộ sơ hở. Cô dùng sức cắn thật mạnh, đến mức cánh tay Hiên chảy giọt máu đỏ tươi rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hiên tức giận kéo mạnh tóc của Đan Linh khiến cô đau đớn không còn cắn tay anh ta nữa.
Hiên lại tiếp tục vung một cú tát thật mạnh vào mặt cô đến mức khóe môi rỉ máu. Anh ta hung tợn trợn mắt nhìn cô, vẻ mặt tối sầm u ám.
"Mày dám cắn tao sao, cái thứ đê tiện kia?"
Uy lực của cái tát này còn lớn hơn lúc nãy, nhưng cô vẫn kiên cường chịu đựng, không phát ra âm thanh nào. Điều đó khiến Hiên tức điên lên, không ngại giơ tay tát cô nhưng Đan Linh nhanh trí tránh được.
Nhưng cả người bị trói lại, chỉ còn cách lết đi trong vô vọng.

Cô không biết người đàn ông này là ai nhưng chắc chắn anh ta rất ghét cô, chỉ muốn giết cô ngay tại chỗ này.
Lúc này, có hai người phụ nữ đột nhiên bước vào trong phòng. Tiếng giày cao gót vang lên vô cùng chói tai, họ nhìn bộ dạng của cô đang nằm trên sàn, liền cười với vẻ thích thú.
Đan Linh nâng mí mắt, nhìn hai người phụ nữ đứng ở cửa. Gương mặt bỗng chốc trở nên tối sầm khi nhìn thấy Thảo Vân đứng kế bên một người phụ nữ trung niên, hình như là mẹ của cô ta.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật kia của Đan Linh, Thảo Vân liền cười sảng khoái, vẻ mặt thỏa mãn lên đến tận chín tầng mây.
"Mẹ, nhìn xem bộ dạng thảm hại của con nhỏ đó kìa, trông thật buồn cười!"
Thảo Vân không ngừng buông lời châm chọc Đan Linh nhưng cô không hề để tâm đến. Sự xuất hiện của cô ta ở đây cũng thừa hiểu được chính Thảo Vân là người bắt cóc cô đến đây.
Vẻ mặt của Bạch Yên lạnh lẽo nhìn Đan Linh, cười một cách khinh bỉ sau đó liền ra lệnh cho Hiên:
"Mau giết con nhỏ đó đi."
Người thì cũng đã bắt về rồi, còn luyến tiếc gì mà không giết. Bạch Yên thắc mắc sao không giết Đan Linh trên đường đem về đây, như thế sẽ tiện hơn.
Hiên lắc đầu, vẻ mặt giống như chưa muốn giết Đan Linh.
"Vội vàng như thế làm gì? Chúng ta còn nhiều thời gian mà, chơi đùa nó một chút rồi sau đó giết cũng không muộn."
Dù gì người cũng đã ở trong tay, hành hạ Đan Linh một chút rồi đưa cô xuống chầu Diêm vương cũng không muộn.
Đan Linh giương đôi mắt đầy sự kiên cường trong đó nhìn Thảo Vân, trong đáy mắt bùng cháy tia lửa hận đáng sợ.
"Các người đúng là loại bỉ ổi đê tiện!"
Cô mở miệng mắng chửi họ. Vẻ mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc.
Hiên nhíu mày không vui, định bước đến trừng phạt Đan Linh nhưng bị Thảo Vân ngăn lại. Cô ta cao ngạo bước đến trước mặt Đan Linh, dáng vẻ kiêu căng khó ưa, dùng giày cao gót giẫm mạnh lên bàn tay trắng nõn kia.
Đan Linh nhíu chặt mày lại, chịu đựng sự đau đớn, cô cúi người cắn vào chân của Thảo Vân. Cắn thật mạnh để cô ta cảm nhận được sự đau đớn mà cô đang chịu đựng.

Thảo Vân vì quá đau mà đưa chân đẩy Đan Linh ra, trên chân in rõ dấu răng do cô để lại.
Lửa giận trong lòng bùng lên đỉnh điểm, Thảo Vân túm lấy cổ áo của cô, ép cô đối diện mặt với cô ta, liền vung tay tát thật mạnh vào gương mặt trắng trẻo trước mắt. Có điều, Đan Linh không phải dạng vừa, dù tay chân bị trói nhưng cô vẫn còn răng, dùng răng chặn bàn tay đang muốn tát vào mặt mình, ánh mắt đắc ý cắn cô ta thật mạnh.
Thảo Vân liền đẩy người Đan Linh ra khiến lưng cô va mạnh vào bức tường lạnh lẽo ở phía sau. Cho dù đau đớn đến mức nào cô vẫn không hề kêu la một tiếng, im lặng chịu đựng đáp trả lại họ.
"Mày đúng là loại chó hoang không có giáo dục! Dám cắn tao sao? Được lắm, để tao xem mày ngoan cố được bao lâu!"
Cô ta dùng chân đá thật mạnh vào bụng của cô. Đan Linh đau đớn cố tránh cú đá của cô ta nhưng vì đang bị trói nên tốc độ di chuyển vô cùng chậm chạp. Cô nghiến răng cắn môi đến mức khóe môi rỉ máu.
Đan Linh cố gắng xoay người, dùng chân đang bị trói quật ngã chân của Thảo Vân, cô ta mất đà mà ngã xuống đất.
Lúc này, cô cố gắng ngồi dậy, vẻ mặt đắc ý.
"Tôi sẽ không bao giờ khuất phục trước cô!"
Bạch Yên tức giận tiến lại gần, tốc độ vô cùng nhanh, giơ tay tát cô một cái, còn dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn cô.
"Mày câm mồm lại! Mày nghĩ mày là ai mà dám làm con gái tao ngã xuống? Mày chỉ là cái loại đê tiện mất dạy mà thôi!"
Trước sự sỉ nhục kia, cô vẫn ngoan cường đáp lại:
"Đê tiện mất dạy? Hừ, tôi lại cảm thấy bà mới chính là cái loại đê tiện mất dạy! Cái loại tiểu tam không biết thân phận đi cướp chồng của người khác, con gái của bà cũng chẳng khác người mẹ xấu xa của mình chút nào cả. Tôi sống trên đời này ghét nhất là cái loại có mùi nhân cách rẻ tiền giống như hai mẹ con bà vậy!"
Cô mạnh mồm đáp lại, khinh bỉ nhìn Bạch Yên. Bà ta không có tư cách chửi mắng cô! Vốn chỉ là tiểu tam có mùi nhân cách rẻ tiền, tâm địa xấu xa độc ác, không có tư cách mắng chửi Đan Linh.
Hiên đứng phía sau chứng kiến cảnh tượng kia, không những không ngăn cản Đan Linh lại còn cười một cách thích thú.
Anh ta vốn chẳng ưa hai mẹ con Bạch Yên nhưng vì kế hoạch diệt trừ Hạo Thiên nên đành xuống nước hợp tác với họ. Nhìn họ đấu đá nhau như thế, trong lòng Hiên vô cùng thích thú.
Người phụ nữ của Hạo Thiên đúng là không phải dạng tầm thường, rất quật cường và ngoan cố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.