Chương trước
Chương sau
Hạo Thiên từ phòng tắm bước ra, cả người chỉ tùy tiện quấn một cái khăn ngang hông, để lộ cơ ngực cường tráng cùng cơ bụng sáu mũi săn chắc mê người. Vài giọt nước nhỏ li ti đọng lại trên mái tóc đen ngắn khiến hắn trông hấp dẫn muôn phần, quyến rũ chết người.
Đúng là trời sinh yêu nghiệt!
Từng bước chậm rãi tiến đến gần chiếc giường, di động trên bàn không yên phận mà reo lên ầm ĩ, phát tan sự tĩnh lặng vốn có trong căn phòng. Hạo Thiên cầm di dộng lên, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, đôi mày rậm khẽ cau lại.
"Gọi tôi có chuyện gì?"
Thanh âm trầm thấp vang lên hòa tan cùng không khí trong phòng.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói chất chứa đầy sự lo lắng và sốt ruột của Anthony, cơ hồ đã xảy ra một chuyện gì đó nên Anthony mới chủ động gọi điện cho Hạo Thiên.
"Có chuyện không may xảy ra rồi."
Trái ngược với âm thanh hối hả từ bên kia, hắn vẫn bình tĩnh đến lạ thường, bình thản ngồi xuống ghế bành, ánh mắt không hề có sự dao động nào. Nhưng ba giây sau đó, biểu cảm thản nhiên đã biến mất, thay vào đó là sự mất bình tĩnh kèm theo lo lắng hiện rõ trên gương mặt tuấn tú khi vừa nghe điều Anthony nói.
"Cái gì? Đan Linh xảy ra chuyện?"
Hắn hốt hoảng ngồi dậy, bàn tay siết chặt lại, mặt mày cau có khó chịu, dường như rất đang không vui.
"Tôi cũng không chắc. Selena đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi từ sáu giờ nhưng bây giờ đã là hơn mười hai giờ rồi, tôi vẫn không thấy cô ấy trở về."
Hạo Thiên khẽ cắn môi, đôi mắt tối sầm lại, bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt khó thở.
"Đã gọi điện cho cô ấy chưa?"
"Tôi đã gọi rất nhiều cuộc rồi nhưng vẫn không bắt máy. Tôi nghĩ cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi. Chú của cô ấy đã lái xe đến cửa hàng tiện lợi để tìm nhưng vẫn không hề thấy Selena nhưng lại tìm được túi đồ ăn cô ấy mua từ cửa hàng trên con đường vắng vẻ gần đó, còn có..."
Nói đến đây, Anthony đột nhiên dừng lại, im lặng một cách lạ thường, nhìn vật đang nằm trên tay mình.

"Còn có cái gì?"
Hạo Thiên trong lòng như lửa dốt, muốn nghe tiếp những gì Anthony nói.
"...Một chiếc khuyên tai anh tặng cho cô ấy, chúng tôi đã tìm thấy nó gần chỗ túi đồ ăn..."
Hạo Thiên cứng đờ cả người, mất bình tĩnh ngồi xuống ghế. Túi đồ ăn bị rơi dọc đường, một chiếc khuyên tai rơi gần đó, nhưng lại không thấy người đâu, điều đó có nghĩa là cô bị người ta bắt rồi.
"Cô ấy chắc chắn là bị kẻ nào bắt cóc rồi."
Hạo Thiên kiềm nén lo lắng xuống trong lòng, không nói một lời nào liền cúp máy, gọi điện cho thư kí Kim.
Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến thư kí Kim khó khăn mở mắt ra từ giấc ngủ ngon, mò lấy chiếc di động bên cạnh, bắt máy. Kim Hoàng chưa kịp lên tiếng đã bị âm thanh từ bên kia làm cho giật mình, khiến anh tỉnh giấc hoàn toàn.
"Mau phái tất cả những thuộc hạ tìm kiếm Đan Linh!"
Thanh âm vô cùng uy nghiêm rõ ràng, thông qua đó cũng có thể thấy tâm trạng của hắn dường như rất tệ, nếu anh còn tiếp tục chậm chạp sẽ bị Hạo Thiên mắng cho một trận.
"Tôi rõ rồi thưa giám đốc."
Kim Hoàng nhanh chóng ngồi dậy, dùng một chiếc điện thoại đặc biệt, ấn vào cái nút trên điện thoại, giọng nghiêm túc ra lệnh.
"Giám đốc có lệnh phải tìm ra được tung tích của Đan Linh hay còn gọi là Selena, tôi sẽ gửi hình cho các cậu."
Anh chọn đại một tấm hình nào đó của Đan Linh gửi cho đám thuộc hạ, để họ đi tìm tung tích của cô. Qua những gì của cuộc gọi lúc nãy, Kim Hoàng thừa sức đoán được Đan Linh đã xảy ra chuyện gì.
1 giờ 30 phút sáng, Hạo Thiên lái xe đến cửa hàng tiện lợi, nơi Đan Linh đã từng đi mua đồ. Bên ngoài chỉ có ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống con đường tối tăm, cửa hàng vẫn chưa đóng cửa vì nó mở cửa suốt 24 giờ.
Lúc hắn đến đã thấy xe của chú Tấn đỗ cách đó không xa, bên cạnh còn có Anthony tay cầm túi xách đồ ăn, tay còn lại cầm chiếc khuyên tai hắn tặng cô, vẻ mặt của hai người họ cũng lo lắng không kém gì hắn.

Nghe thấy tiếng xe, Anthony ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạo Thiên từ chiếc xe mui trần bước xuống, trên người khoác bộ âu phục màu tối giống thường ngày, vừa xa cách lại vừa lãnh đạm. Nhưng khi đến gần Đan Linh, hắn liền cười tươi như nắng mặt trời.
Hạo Thiên bước đến gần họ, hỏi:
"Mọi chuyện sao rồi?"
Chú Tấn vẻ mặt trầm ngâm, "Tiểu thư bị bắt cóc rồi."
Sắc mặt Hạo Thiên dần thay đổi, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn, sợ Đan Linh sẽ gặp nhiều điều nguy hiểm, chỉ nghĩ đến đó thôi, hắn đã sợ đến run người. Hạo Thiên cầu mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô, vì cô đối với hắn rất quan trọng, hắn không muốn mất cô thêm một lần nào.
"Là kẻ nào dám làm thế?"
"Tôi không biết, đang cố điều tra."
Chú Tấn sắc mặt lạnh lẽo, khẽ liếc nhìn Hạo Thiên. Trong lòng tràn đầy sự lo lắng, có một cảm giác bất an luôn dâng lên. Ban đầu ông đã muốn theo cô đến cửa hàng cùng nhưng Đan Linh không cho vì nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ông tự trách bản thân mình vô dụng, đáng lẽ ông nên đi cùng cô ấy, như thế sẽ không xảy ra chuyện này.
"Có khi nào là bắt cóc tống tiền không?" Anthony sờ cằm suy đoán.
"Không phải. Nếu là bắt cóc tống tiền thì tên bắt cóc đã gọi cho chúng ta để đòi một số tiền rồi. Tôi e là đây không phải đơn thuần chỉ là bắt cóc, chắc chắn còn một âm mưu to lớn gì đó ở phía sau."
"Hạo Thiên, anh đừng hù tôi chứ." Anthony nghe hắn nói mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Hạo Thiên siết chặt tay lại, ánh mắt trở nên đáng sợ vô cùng. Anthony và chú Tấn đứng gần cũng cảm thấy được sự phẫn nộ của Hạo Thiên, dường như hắn đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không được.
"Tôi nhất định sẽ băm xác kẻ dám bắt cóc cô ấy!"
Câu nói vừa được thốt ra, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống 0°C, gió thổi rì rào, không gian im lặng đến đáng sợ. Hạo Thiên đang rất tức giận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.