Tách cafe nóng hổi đặt lên bàn gỗ, bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi.
Uyên Thu kéo ghế ngồi xuống, tiện tay cầm cafe lên uống.
"Mày vẫn chọn tha thứ à?"
Đan Linh khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo tựa như mắt biếc hơi nheo lại, cơ hồ như đang suy nghĩ gì đó.
"Tao nghĩ cho anh ấy một cơ hội cũng là một quyết định không tồi..." Âm thanh dần nhỏ lại.
Uyên Thu nhìn chằm chằm về phía Đan Linh, vẻ mặt điềm tĩnh không nói gì.
"Mày không sợ sẽ giống như năm xưa sao?"
Nói thật thì Uyên Thu không có thiện cảm với Hạo Thiên chút nào cả. Việc hắn ta từng tổn thương bạn thân của cô nàng đã khiến hình ảnh của Hạo Thiên trong mắt Uyên Thu không hề đẹp tí nào.
Nếu năm đó không phải Đan Linh ngăn cô nàng lại thì Uyên Thu đã đến nhà của Hạo Thiên dạy dỗ cho hắn ta một bài học. Nghĩ đến đây vẫn còn cảm thấy tức.
"Tao đã từng sợ như vậy..." Cô cầm cốc cafe nóng trong tay, ánh mắt có chút phức tạp, "...nhưng ánh mắt anh ấy nhìn tao vô cùng chân thành, từng lời anh ấy nói ra khiến tao cảm thấy rung động..."
Uyên Thu thở dài một hơi, cô nàng cảm thấy bạn thân của mình đúng là ngốc quá đi mất. Lúc đầu luôn dặn lòng không được phép yêu Hạo Thiên, cuối cùng lại cho hắn ta cơ hội để theo đuổi lại.
"Ngốc thật!" Cô nàng chẳng còn câu nào ngoài câu đó ra.
"Nhưng anh ấy phải đuổi tao lại từ đầu mà, tao sẽ xem xét thật kĩ thì mới dám đưa ra quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-minh-em/1690468/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.