Đan Linh xoay người lại, đối mặt trực diện với Hạo Thiên, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn.
"Hạo Thiên, anh đang đùa tôi đúng không?" Cô mong đây chỉ là lời nói đùa của hắn.
Cánh môi cong lên, ánh mắt Hạo Thiên tràn đầy ý cười, đưa tay nắm lấy bả vai cô.
"Anh không đùa. Anh cần em chịu trách nhiệm với anh." Vừa dứt lời, hắn liền dùng ánh mắt dễ thương như cún con nhìn cô.
Đan Linh bất lực thở dài một tiếng, cô nâng mí mắt nhìn hắn, nhàn hạ thốt ra một câu.
"Anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?"
Hạo Thiên không trả lời cô ngay lập tức, lẳng lặng quan sát kĩ từng biểu cảm trên gương mặt trắng trẻo kia. Cô không hề có sự tức giận cũng không hề có sự bất mãn, vẻ mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh chờ câu trả lời của hắn.
"Anh không cần em gả cho anh. Làm người yêu anh đi!"
Một khắc, không gian và thời gian như ngưng động. Đan Linh đứng im như pho tượng nhưng hàng mày thanh tú nhíu lại không vui.
"Tôi nghĩ tôi không làm được."
Thật sự là không thể làm người yêu được.
Bàn tay to lớn của hắn chạm lên mặt cô, cảm giác mềm mại trơn mớn vô cùng thoải mái.
"Sao vậy? Tại sao em luôn cự tuyệt anh vậy? Tại sao em không bao giờ muốn yêu anh thêm lần nữa thế?"
Ánh mắt thoáng đượm buồn, hắn luôn khao khát rằng một ngày nào đó Đan Linh sẽ yêu hắn.
Hắn muốn cô yêu hắn nhưng yêu cầu đó có quá ích kỉ không?
Chính hắn từng làm cô tổn thương sâu sắc, đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-minh-em/1690467/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.