Nghe Lạc Ân Nghiên nói vậy bà cũng không khách sáo gì nữa. Tay cầm lên cốc nước đã nhạt toẹt kia uống một ngụm, bình tâm lại cảm xúc hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi thoải mái.
Cốc nước cam được đặt gọn lại, hai tay Lê phu nhân đan xen lại với nhau đặt ngay ngắn trên bàn. Hiện giờ bà mới chậm rãi lên tiếng.
"Bác muốn hỏi khi nãy không biết cháu có thấy những vết rạch trên tay thằng bé không?"
Lạc Ân Nghiên trầm lặng, cô điềm tĩnh lắc đầu đáp.
"Cháu không rõ nhưng khi nãy cũng đã nghe mẹ cháu nói qua rồi ạ!"
Lê phu nhân gật đầu, bà rũ đôi mắt buồn bã nhìn xuống dưới, giọng nói cũng theo đó mà trầm xuống.
"Cháu có biết tại sao thằng bé lại bị như vậy không?"
"Vâng ạ! Cháu biết, cha cháu bảo Thành Triệu bị bệnh tâm lý sao ạ?"
Thật ra Lạc Ân Nghiên chỉ hỏi theo phép tắc để Lê phu nhân không thấy cô đang vô tâm. Nói ra thì Lạc Ân Nghiên cũng không để ý mấy đến vấn đề này, từ đầu khi Lê phu nhân gọi tới cô đã tự nhủ sẽ không quan tâm nữa tới đây chỉ là sự bày tỏ cung kính với Lê phu nhân mà thôi.
Không giấu diếm gì Lê phu nhân cũng thẳng thắng trả lời, vì mục đích của bà cũng chỉ là muốn nói cô nghe thôi. Muốn cô biết về tuổi thơ của Âu Thành Triệu bất hạnh như thế nào để Lạc Ân Nghiên có được phần nào mà để tâm đến Âu Thành Triệu hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081164/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.