Gần chập tối, Lạc Ân Nghiên lết một thân mệt mỏi về tới nhà. Khi đi đến phòng khách cô thấy được bóng dáng cha mẹ đang ngồi xem tivi ăn trái cây.
Vốn khuôn mặt đang chứa đầy tâm sự buồn bã nhưng khi thấy sự hiện diện cả cha mẹ cô liền lập tức trở nên phấn khởi, giấu lẹm đi tâm trạng buồn bã của mình. Tuy vậy nhưng làm sao qua nỗi mắt Giai phu nhân, bà bỏ miếng dưa hấu trên tay xuống dĩa, mỉm cười hiền hậu nói.
"Con đi đâu giờ này mới về vậy? Nghe điện thoại xong liền đi tới bây giờ, bỏ luôn cả bữa trưa sao?"
Lạc Ân Nghiên biết bà chuẩn bị trách móc mình cô bĩu môi chạy nhanh lại phía Giai phu nhân rồi ngồi bên cạnh bà, tay khoác lấy cánh tay nhỏ bé của bà nũng nịu nói.
"Con đi chơi khuây khoả một chút. Lâu lắm mới về đây con phải đi gặp vài đứa bạn xã stress chứ ạ"
"Bạn nào? Cấp 3 con về Trung Quốc học thì quen bạn nào nữa mà đi chơi. Không lẽ là bạn cấp 2 sao!? Vẫn nhớ nhau à? Cũng lâu phết đấy nhỉ"
Toàn bộ câu nói của Giai phu nhân đều chứa đầy sự mỉa mai, vạch trần toàn bộ lời nói dối của cô. Lạc Ân Nghiên biết mẹ mình xương máu trong xã hội, trải qua bao nhiêu thăng trầm. Chắc chắn vài ba cái thái độ này của cô không qua mắt được bà nên cũng không có gì bất ngờ lắm.
Lạc Ân Nghiên thở dài, cô buông tay mẹ ngã người ra sau dựa vào ghế. Mắt vô tình lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081162/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.