Lạc Ân Nghiên như một bà hoàng, thoải mái ngồi trên giường mặc cho Âu Thành Triệu dịu dàng đưa từng miếng thịt tôm ngon ngọt vào miệng mình.
Nói thật ra khi nghe tới tôm hùm cô không kiềm được mà nuốt nước miếng, làm sao có thể không ăn chứ. Mới hôm qua vì thèm cua hoàng đế nên cô đã mua về để ăn, nhưng chưa kịp thưởng thức thì lại bị bê tới đây. Lúc đầu con thấy hơi xui rủi, nhưng không biết trùng hợp hay gì đó Âu Thành Triệu lại mua tôm hùm.
Mặc dù ăn không đã bằng cua nhưng nói chung cũng tạm ổn, nó trị được cơn thèm cua của cô hiện tại.
Âu Thành Triệu thành thục đút Lạc Ân Nghiên ăn hết đĩa tôm, từ đầu đến cuối cậu không ăn một miếng nào. Sau gần 20 phút thì Lạc Ân Nghiên cũng ăn hết được con tôm lớn, Âu Thành Triệu chuẩn bị dọn dẹp lại thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trầm mặc của cô gọi mình.
"Âu Thành Triệu!"
Cậu khựng lại hai tay đang bưng khay thức ăn, ánh mắt mông lung ngước lên nhìn cô, không hiểu sao Lạc Ân Nghiên thấy cậu như đang tỏ vẻ đáng thương trước mặt mình vậy. Đôi mắt long lanh ánh nước, môi mím lại thành đường ngang, cậu không lên tiếng cũng không đáp lại. Chỉ đứng im, chờ câu nói tiếp theo của cô.
Giờ phút này Lạc Ân Nghiên có chút lúng túng, cũng không biết nên nói thể nào, suy nghĩ một lúc, cô mới mạnh miệng nói ra.
"Cậu thả tôi ra đi, đưa điện thoại lại cho tôi. Về điều kiện kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081137/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.