Bị cô lạnh lùng ghét bỏ hất ra, Âu Thành Triệu khựng người lại đôi chút song cũng vờ như không để ý mà miễn cưỡng cười một nụ cười nhạt nhẽo.
Cậu không tức giận hay làm hành động gì tác động đến cô, chỉ lủi thủi ngồi múc lại một muỗng cháo mới, để trước môi mình thổi nhẹ từng hơi rồi lần nữa đưa tới miệng cô.
Bị sự cố chấp này, cộng thêm bị giam cầm ở chỗ khỉ ho cò gáy, rất nhanh Lạc Ân Nghiên đã không chịu nổi mà nổi đoá. Cô lần này không chỉ hất bỏ muỗng cháo ra mà còn hất luôn cả tô cháo xuống nền nha.
Tô cháo không ít nên bị văng một mảng to lớn, Âu Thành Triệu cũng bị ảnh hưởng, bàn tay bị cháo văng vào theo phản xạ mà rụt lại đằng sau. Miệng cũng không kiềm được mà "a" nhẹ lên một tiếng đầy đau đớn.
Thấy cậu bị vậy Lạc Ân Nghiên hoàn toàn không có thái độ gì khác lạ, cô lạnh nhạt nhìn cánh tay kia dần dần bị đỏ lên, thản nhiên như chuyện này không liên quan gì tới mình, lạnh lùng phun ra từng lời nói đâm vào tim Âu Thành Triệu.
"Đáng đời! Hậu quả của kẻ cố chấp là như vậy đấy. Bây giờ thì thả tôi ra, cậu có bệnh thì tự mà chịu một mình, đừng có kéo tôi theo!"
Nói xong cô hất tung mọi thứ trên giường, vồ về phía Âu Thành Triệu, mạnh tay mà lục lọi trong người cậu, thứ cô muốn tìm là cái chìa khoá để mở cái cong chân này ra. Nhưng lần mò mãi cũng không thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081139/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.