Đúng như Lạc Ân Nghiên dự đoán, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, thân thể chưa kịp định hình đã lập tức bấm vào kiểm tra.
Nhìn thấy số một hiện lên ở phần thông báo, cô trở nên vô cùng vui vẻ và hào hứng, Thanh Nghi có lẽ không nhận ra nên chỉ trả lời lại bằng một cái giấu chấm hỏi đơn giản.
Lạc Ân Nghiên cắn cắn môi gõ từng chữ lên màn hình.
[Là mình Ân Nghiên đây!]
Rất nhanh phía bên kia hiện lên ba dấu chấm, biểu thị cho người bên kia đang nhập tin nhắn để trả lời.
[Ân Nghiên? Sao cậu lại chơi trò này? Cậu đang ở đâu vậy? Hôm qua Vi Yến gọi mình bảo cậu không đến công ty, gọi điện thì không nghe máy]
[Mình bị Âu Thành Triệu đem đi]
[Cái gì?]
Vì trong chế độ game này không có gọi điện, nếu có gọi điện chắc có lẽ Thanh Nghi đã hấp tấp gọi liền cho cô trong một phút.
Lạc Ân Nghiên đang nhập tin nhắn thì bên kia tiếp tục trả lời.
[Cậu ở với cậu ta sao? Cha mẹ cậu ta mấy ngày nay đều gấp gáp tìm kiếm, ngay cả Ngọc Dương cũng không được nghỉ ngơi một chút nào. Hoá ra là tên đó ở với cậu. Cậu hiện giờ đang ở đâu?]
[Mình không biết nữa, cậu ta đã nhốt mình lại nên không di chuyển được]
Lạc Ân Nghiên vô cùng bất mãn với hoàn cảnh hiện tại, cô chỉ biết vô lực ngồi trên giường gõ chữ. Ngoài cái đó ra không còn cái gì có thể xem được mình đang ở đâu, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081135/chuong-120.html