Lê phu nhân nghe lời cầu xin đáng thương ấy bà cũng cảm thấy mủi lòng. Nhưng tâm trạng Âu Thành Triệu bây giờ không được ổn lắm, Âu Việt Minh không cho bà vào nhìn cậu nên chỉ lo lắng đứng bên ngoài, nhẹ giọng an ủi.
"Thành Triệu à! Con ngoan ngoãn ở đây chữa bệnh, khỏi bệnh rồi thì con mới được gặp Ân Nghiên"
"Không! Con không có bệnh, con muốn gặp Ân Nghiên"
Âu Thành Triệu nức nở cầu xin cho mình được gặp cô, nhưng trái lại với hình ảnh đáng thương ấy. Âu Việt Minh và Lê phu nhân chỉ giả vờ dửng dưng, thấy cậu cố chấp cũng không thèm lên tiếng dỗ dành nữa. Phía sau cánh cửa ấy là một dáng vẻ thảm hại của chàng thiếu niên, chỉ bất lực đập lên cánh cửa gỗ, đập đến khi hai bàn tay đỏ ửng cả lên cũng không có dấu hiệu mở ra.
Dần dần nó cũng thành một sự chán chường, cậu quay lưng dựa vào cánh cửa rồi trượt dài xuống, hoàn toàn như một cái xác không hồn. Đôi mắt thẩn thờ, vô định nhìn vào khoảng không, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, nhưng cậu không khóc thảm thương như lúc nãy nữa.
Tiếng ồn im lặng, Lê phu nhân cũng hơi nôm nốp lo sợ, sợ cậu sẽ làm điều dại dột, bà muốn mở cửa xông vào nhưng Âu Việt Minh lại kịp thời ngăn lại. Ông ôm bà vào lòng mình rồi vỗ nhẹ.
"Mặc kệ nó đi em! Đừng làm phiền nó, để nó ổn định lại tâm trạng, lúc đó vào cũng không muộn"
Mặc dù không muốn như vậy nhưng Lê Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081129/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.