Âu Thành Triệu bị kéo đi trong trạng thái điên cuồng cùng hoảng loạn, cho đến khi bị lôi ra tới bên ngoài, ánh mắt vẫn dán chặt vào người Lạc Ân Nghiên, vô cùng bất lực và đau khổ.
Còn cô thì chỉ biết đứng sau lưng Âu Việt Minh thông qua một chút tầm nhìn để nhìn cậu, hoàn toàn không có một chút cảm xúc thất thường nào trên khuôn mặt lạnh lùng. Tiếng gào thét đáng sợ kéo dài từ trong nhà ra tới bên ngoài, gào đến nỗi cô tưởng chừng cái cổ họng ấy sẽ tắt nghẽn mà hỏng khi nào không hay.
Các vệ sĩ như một sợi dây trói chặt cậu, với sức lực mạnh mẽ thường ngày cũng không thể nào giãy nỗi tất cả những người họ. Khi cậu bị ép vào một chiếc xe thương vụ màu đen, có một người khác, có lẽ là bác sĩ gia đình, đã xách theo một cái túi đồ rồi cũng vào theo. Cô đoán rằng Âu Thành Triệu sắp bị tiêm thuốc an thần.
Lúc này khi bầu không khí chỉ còn nghe thoang thoảng tiếng hét của Âu Thành Triệu. Lê phu nhân và Âu Việt Minh mới quay đầu lại nhìn Lạc Ân Nghiên, giọng nói chứa đầy sự áy náy và ngại ngùng.
Âu Việt Minh trầm giọng nói.
"Sự việc ngày hôm nay cho gia đình ta xin lỗi. Thật sự thằng bé bị bệnh ta cũng không ngờ nó lại to gan tới mức bắt cháu đi như vậy. Nếu trong mấy ngày vừa qua nó có làm gì quá đáng thì cháu cứ nói, ta sẽ dùng biện pháp mạnh mà trừng trị nó"
"Không ạ! Mấy ngày nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081131/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.