Những ngày Âu Thành Triệu trải qua vô cùng buồn tẻ, mỗi ngày đều dậy sớm ăn cơm sau đó lại uống thuốc. Lâu lâu còn có người đi tới để tâm sự cùng nhưng Âu Thành Triệu cũng không thể nào vui nỗi.
Mỗi lần Lê phu nhân đều an ủi cậu bằng mấy câu quen thuộc như.
'Uống thuốc ngoan Ân Nghiên sẽ tới thăm con'
'Ăn cơm ngoan Ân Nghiên sẽ tới chơi với con'
Những câu nói liên tục lặp đi lặp lại vô cùng quen thuộc. Cậu cũng hy vọng, cũng ngoan ngoãn làm theo nhưng tại sao Lạc Ân Nghiên không tới? Không thấy bóng dáng hay nghe được giọng nói nhẹ nhàng của cô.
Càng ngày cậu đã biết mẹ đang nói dối mình, là mẹ vẫn luôn lừa gạt. Thật sự Ân Nghiên làm sao có khả năng tới thăm cậu chứ, tất cả đều là giả dối, cô ghét cậu còn không hết thì làm sao mà có khả năng tới đây với cậu.
Càng nghĩ Âu Thành Triệu càng không thể kiểm soát được chính mình. Giống như có một ngọn lửa nóng trong thân thể cậu, nó muôn thiêu đốt hết thảy nội tạng trong người, ngoài tự bấu lấy mình Âu Thành Triệu không biết làm gì để nó hết cảm giác đang dần mất khống chế.
Trong căn phòng tối đen, chỉ mong manh vài ngọn đèn vàng hắt hiu. Tuy nhìn nó ấm áp nhưng nào ai biết, khi tới gần người thanh niên trên giường kia nhiệt độ như xuống hàng âm độ.
Đôi mắt trong bóng đêm càng ngày càng đỏ ngầu, đầu tóc rồi bù xù trông vừa ghê sợ vừa thảm hại. Đồ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-cuoc-tinh-yeu/3081127/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.