Chương trước
Chương sau
Biết Tiểu Khiết xuất viện, sức khỏe đã ổn định Diệp Thần liền quyết định công bố thân phận của cô ra, một vị tiểu thư từ trên trời rơi xuống kế thừa Diệp thị, sẽ làm cho các nhà báo hào hứng săn tin, cô được đưa về nhà Trần Gia Kiệt để tránh các phóng viên, nhà báo.
Họ kéo nhau đến Lý gia, Lý gia biết tin cũng rất bất ngờ và vui mừng cho Tiểu Khiết, họ luôn mong muốn Tiểu Khiết tìm được gia đình thật sự của mình. 
Trong nhà Lý gia, họ cũng mặc kệ các nhà báo đứng kín cổng, vì cả nhà đang vui đùa cùng đứa nhỏ, sau một tháng nằm trong lồng kính, đứa bé đã khỏe mạnh hơn, anh quyết định đặt tên nó là Dạ An như Tiểu Khiết nói, và lá bùa bình an Tiểu Khiết đưa cũng được đeo trên cổ, xem như vật bất li thân.
Ngày mai, Diệp Thần sẽ tổ chức một buổi họp báo để công bố thân phận cô, mặc dù không thích nhưng dưới sự khuyên ngăn của anh cô cũng đã đồng ý.
Đến tối, sau khi ăn cơm xong anh tắm rửa rồi lên thư phòng giải quyết công việc. Tiểu Khiết cầm lá bùa bình an trước đây anh đưa cho mình trả lại anh, Tiểu Khiết mở cửa đi vào.
- "Kiệt." Cô nhỏ giọng gọi tên anh.
Bên trong thư phòng, anh đang ngồi ở bàn làm việc, bên trong anh chỉ bật một chiếc đèn ở bàn không đủ chiếu sáng có cả căn phòng, gần đây thị lực của anh ngày một giảm, bởi vì khối u đã dần di chuyển chèn lên các dây thần kinh khiến cho mắt cũng bị ảnh hưởng. Tay anh đang cầm điếu thuốc, khói thuốc nhàn nhạt bay trong không trung, vì lúc giờ đóng cửa khiến cho không khí không vào được, nhất thời cô kịch liệt ho khan.
- "Khụ..khụ.." 
Anh nghe thấy giọng cô thì mới nhìn ra cửa, hình ảnh của cô hơi mờ nhạt, thân người mảnh khảnh đang mặc một bộ váy ngủ màu trắng trông thật yếu ớt, anh bật đèn sáng lên, chẳng mấy chốc căn phòng sáng trưng, anh đi đến cạnh cô.
- "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Anh nắm tay cô vào phòng ngủ, họ ra ban công đứng. Tiểu Khiết nhìn anh, nhỏ giọng nói :"Kiệt, anh trước giờ chưa từng hút thuốc."
Anh ôm lấy cô, mặt cô áp vào tim anh, tay anh đỡ lấy gáy cô :"Anh chỉ hút một ít thôi."
Tiểu Khiết vòng tay ôm lấy hông anh :"Từ giờ anh đừng hút thuốc nữa, dù ít cũng không thể."
- "Anh biết rồi." Nhưng nếu không hút thì đầu óc anh sẽ luôn trong tình trạng tỉnh táo, nếu như tỉnh táo anh sẽ phải suy nghĩ đến chuyện sau này cô sẽ sống như thế nào, có vui vẻ và hạnh phúc khi thiếu anh.
Trước giờ trên người anh chỉ có mùi cơ thể tự nhiên rất nam tính, cô không muốn mùi thuốc kia vương trên người anh. 
Họ ôm nhau một lúc lâu, một cơn gió khẽ đưa qua khiến cho cô run nhẹ. Anh lo lắng cho sức khỏe của cô nên buông cô ra.
- "Ngoài này lạnh, mau vào trong thôi."
Cô gật đầu cùng anh đi vào trong, Tiểu Khiết chợt nhớ ra chuyện mình muốn nói, cô đưa lá bùa bình an cho anh.
- "Trả anh, lá bùa bình an này khi nào cũng phải ở trên người anh."
Anh gật đầu cầm lấy lá bùa.
Tiểu Khiết xuống lấy cho anh ly sữa nóng, lúc cô lên anh đang trong phòng tắm để cầm máu, vừa rồi lúc cô rời đi anh cảm thấy đầu có chút đau rồi cứ thế máu ở mũi anh chảy càng nhiều hơn. Tiểu Khiết đi về phía phòng tắm.
- "Tiểu Kiệt, anh mau ra uống sữa thôi."
Anh vẫn không thể trả lời được, anh đi về phía vòi nước, bật vòi nước lên, một dòng nước lạnh xối mạnh xuống người anh, từ đầu đến chân của anh đều ướt sũng. Ngâm mình trong nước khoảng mười lăm phút anh lấy chiếc khăn quấn ngang hông mình rồi mở cửa bước ra ngoài. 
Tiểu Khiết thấy anh thì che mặt :"Anh mau chóng mặc quần áo vào."
Anh cười rồi đi đến gỡ tay cô ra, Tiểu Khiết nhìn anh :"Anh mau uống sữa đi, nó sắp nguội rồi."
Anh gật đầu rồi cầm ly sữa lên, Tiểu Khiết thấy tóc anh ướt liền đi vào phòng tắm lấy chiếc khăn.
- "Anh không nên gội đầu khuya, như vậy sẽ rất hại sức khỏe, nào, ngồi xuống đây đi em lau tóc cho anh."
Anh nghe lời cô ngồi xuống mép giường, Tiểu Khiết lau nhẹ tóc anh, còn anh từ từ uống hết ly sữa nóng. 
- "Từ giờ đừng tắm nước lạnh vào ban đêm nữa, anh hay có chứng đau nửa đầu, như vậy sẽ không tốt."
Anh cười :"Không sao đâu."
Cô vẫn không yên tâm, cố gắng lau khô tóc cho anh. Xong xuôi, cô đi vào phòng tắm cất khăn, lúc đi ra anh đang đứng cạnh cửa nhà tắm đợi cô.
- "Anh làm gì vậy? Mau đi ngủ thôi."
Anh gật đầu :"Sẽ đi ngủ, nhưng không phải bây giờ."
Nói rồi anh vác cô lên vai đi về phía giường lớn, Tiểu Khiết nhận ra ý đồ của anh liền giãy giụa.
- "Buông em ra, em muốn đi ngủ."
Anh đặt cô xuống giường, nhanh chóng bịt miệng cô lại bằng miệng mình, Tiểu Khiết yếu ớt la hét nhưng đều bị anh nuốt gọn.
Anh giật phăng chiếc áo ngủ của cô ra, một cơ thể hoàn hảo hiện ra trước mắt anh, bên trong cô không mặc thêm đồ lót.
- "Muốn quyến rũ anh sao?"
Cô yếu ớt lắc đầu, toàn thân đã ửng hồng vì bị nhiễm du͙ƈ vọиɠ. Anh cúi đầu xuống hôn lên ngực cô, thân người cô khẽ rung lên, anh rất hài lòng vì sự nhạy cảm của cô.
Sau màn dạo đầu anh liền đặt tiểu đệ trước cửa mình cô, bên trong nhỏ hẹp, ẩm ướt khiến cho anh càng thêm kɦoáı ƈảʍ. 
Vì lo cho sức khỏe của cô nên anh chỉ đòi hỏi cô một lần, nhưng cũng đủ vắt kiệt sức lực của cô.
Biệt thự của Giản Tử Hạo. Bố mẹ anh vừa xuống máy bay liền nhanh chóng về nhà gặp mặt con dâu tương lai và thăm cháu nội. 
- "Cháu chào hai bác ạ." Tuyết Liên đứng trước người lớn tuổi luôn khép nép, huống chi đây còn là bố mẹ của người yêu cô.
Hai ông bà nhìn nhau, cười :"Được, ngực to mông cong, dễ đẻ, Giản gia ta sắp có thêm người rồi." Mẹ Giản nói.
Tuyết Liên đỏ mặt, Giản Tử Hạo đỡ cô ngồi xuống :"Được rồi, mẹ đừng chọc cô ấy nữa. nào mau ngồi xuống đi, đừng đứng lâu quá."
- "Phải, phải, phụ nữ đang mang thai phải cẩn thận."
Mẹ Giản nhìn cô hỏi :"Cha mẹ cháu làm nghề gì? Ở đâu, họ bao nhiêu tuổi rồi?"
Tuyết Liên cúi mặt xuống, phải nói thế nào đây, cô sống chung cô nhi viện với Tiểu Khiết từ nhỏ chắc chắn sẽ không có cha mẹ rồi.
- "Cháu từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện..." Giọng cô nhỏ dần.
Mẹ Giản cười :"Lo cái gì chứ, ta không để ý đến gia thế đâu."
Cô thở phào, bà đặc biệt thích đứa con dâu này nên nói với cô rất nhiều chuyện, cha Giản nhìn anh nói.
- "Thế khi nào mới để con bé chính thức bước vào cửa nhà họ Giản ta?"
Giản Tử Hạo thở dài, hiện tại vẫn là chưa thể. Anh gọi một người giúp việc lên.
- "Liên, em lên phòng nghỉ trước đi, anh muốn nói chuyện riêng với bố mẹ."
Anh quay sang nhìn người giúp việc :"Mau đưa cô ấy lên phòng."
Tuyết Liên nghe lời lên phòng, cô có chút buồn vì thái độ của anh. Nhưng cô không vào phòng mà chỉ đứng ở phía lan can trên lầu nghe họ nói chuyện.
- "Tại sao lại không trả lời trước mặt con bé."
Giản Tử Hạo nói :"Cha, hai tuần nữa con cùng Ngô Đồng sẽ đưa Trần Gia Kiệt sang nước ngoài để phẫu thuật, bệnh của cậu ta hiện tại đang ngàn cân treo sợi tóc, nên dịp tới con vẫn chưa thể kết hôn, phải nhờ mẹ chăm sóc cô ấy một thời gian rồi."
Tuyết Liên trên lầu ngạc nhiên đến nỗi mắt tròn lên, Trần Gia Kiệt đang mắc bệnh gì, tại sao phải qua nước ngoài điều trị? Tiểu Khiết có biết chuyện này không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.