Nói chuyện đến chiều bà Doãn ra về, anh trở về bàn làm việc để giải quyết nốt công việc.
Tròng mắt của Tiểu Khiết khẽ đảo, cô thấy mình lạc vào trong một không gian rộng lớn, nơi đây rất nhiều sương mù, nơi phía xa có hai dáng người, một phụ nữ một đàn ông vẫy tay với cô, nhưng cô không thể nhìn thấy mặt họ.
- "Khiết nhi, đừng lại gần đây, quay lại đi con." Người phụ nữ nói.
Người đàn ông lắc đầu :"Đừng tiến gần nữa."
Tiểu Khiết cau mày nhìn họ, cô đang ở đâu đây, họ là ai?
Người phụ nữ nói :"Khiết nhi, là chúng ta có lỗi với con, không chăm sóc con chu đáo khiến con chịu cực khổ."
- "Mẹ, người là mẹ của con sao?" Tiểu Khiết cất giọt hỏi.
Nhưng khi cô hỏi thì họ lại càng lùi ra xa :"Cha, mẹ, hai người đừng đi mà."
Họ đã biến mất sau tầng sương mù, cô chạy theo bị vấp phải cành cây và té xuống mặt đất.
Anh nhìn về phía giường cô, nhìn ngón tay cô cử động thì vội đứng dậy ấn chiếc chuông ở đầu giường.
Một nữ y tá chạy vào :"Có việc gì không ạ?"
- "Mau gọi Giản Tử Hạo vào đây." Anh nói.
- "Vâng". Y tá nói rồi ra ngoài.
Anh ngồi xuống nắm lấy tay cô, may quá, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại rồi. Giản Tử Hạo đi vào.
- "Cô ấy sao vậy?"
Anh nhìn vào tay cô :"Ngón tay cô ấy vừa mới cử động."
Giản Tử Hạo cầm đèn pin rọi vào mắt cô, anh kiểm tra một lượt :"Kết quả khả quan hơn, cô ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-co-the-em-toi-deu-thich/543334/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.