Cha Giản lắc đầu :"Năm đó bệnh tình của cha cậu ta cũng tiến triển rất tốt nhưng sau cùng vẫn phải ra đi rất sớm, liệu lần này kết quả có khả quan hay không?" Giản Tử Hạo thở dài :"Cậu ấy sẽ hết bệnh thôi, bởi vì cậu ta tìm được người mình yêu thương thực sự rồi, biết đâu vì cô gái đó cậu ta sẽ cố gắng vượt qua." Mẹ Giản nói :"Phải đưa sang nước ngoài sao?" - "Vâng, khối u ngay não rất nguy hiểm, bên nước ngoài máy móc tiên tiến hơn, con nghĩ qua đó sẽ tốt hơn, thêm việc các bác sĩ bên đó cũng khá được." Khối u ngay não sao? Vậy là rất nguy hiểm rồi, Tuyết Liên đi xuống lầu. - "Hạo, anh nói mọi chuyện đều là sự thật chứ?" Giản Tử Hạo kinh ngạc nhìn cô, cô nghe hết rồi sao? - "Em chưa đi nghỉ sao?" Tuyết Liên bỏ qua lời anh, hỏi lại lần nữa :"Anh mau nói cho em biết, anh ấy bị như vậy thật chứ? Tiểu Khiết có biết chuyện này không?" - "Đừng nghe linh tinh, anh đưa em lên phòng nghỉ, cha, mẹ, hai người đi nghỉ sớm đi nhé!" Anh nói rồi đỡ cô lên phòng ngủ, Tuyết Liên nắm tay anh :"Anh mau nói cho em biết, những gì anh nói có phải sự thật không?" Giản Tử Hạo nhìn cô rồi chậm rãi gật đầu, Tuyết Liên hỏi thêm :"Tiểu Khiết chưa biết chuyện này đúng không?" Anh tiếp tục gật đầu, Tuyết Liên nói :"Tại sao lại giấu cô ấy?" - "Đây là ý kiến của anh ta, anh ta không muốn cô ấy bị tổn thương nên mới giấu chuyện này, anh hi vọng em sẽ giấu chuyện này." Tuyết Liên nói :"Nhưng nếu cô ấy biết chuyện sẽ càng đau khổ." Giản Tử Hạo lắc đầu :"Sẽ không như vậy đâu, em đừng suy nghĩ nhiều." Sáng hôm sau, Trần Gia Kiệt đi vào phòng đánh thức Tiểu Khiết dậy, hôm nay cô phải đến buổi họp báo của Diệp Thần. - "Tiểu Khiết, dậy thôi, em còn có việc quan trọng cần làm trong ngày hôm nay". Tiểu Khiết dúi đầu vào gối :"Ưm, em mệt lắm, cho em ngủ thêm một lúc đi". Anh cười rồi lôi chiếc chăn ra, bế phốc cô lên đi vào phòng tắm. Tiểu Khiết hoảng sợ mở mắt ra. - "A, anh làm gì vậy, mau thả em xuống." Vệ sinh cá nhân xong anh đưa cô đi mua quần áo và trang điểm, Tiểu Khiết khó chịu ngồi yên cho người ta bôi bôi đánh đánh lên mặt mình, ba mươi phút sau cô bước ra khiến cho ai trong tiệm cũng phải nhìn không chớp mắt. Cô quá xinh đẹp trong bộ váy màu trắng, nhìn cô lúc này như một nàng tiên không dính bụi trần. Anh bước đến cạnh cô, vòng eo cô rồi họ cùng nhau rời đi, trai tài gái sắc khiến cho ai cũng phải nhìn, hôm nay thư kí Triệu lái xe vì mắt anh dạo gần đây hơi kém nên không thể tự mình lái xe được, sẽ rất dễ gây ra tai nạn. Buổi họp báo diễn ra tại Diệp thị, mới sáng sớm đã có cả trăm phóng viên nhà báo đứng kín cả công ty, ai cũng muốn mình có tin tức mới và nóng nhất. Tiểu Khiết từ trên chiếc xe Lamborghini bước xuống, tất cả các máy quay và micro tiến vào cô. - "Xin hỏi, cô có phải là người thừa kế thứ hai của Diệp thị?" - "Tiểu thư, có thể cho biết bao lâu nay cô sống ở đâu không? Vì sao đúng lúc Diệp thị phát triển nhất thì cô mới xuất hiện và nhận người thân." - "Tiểu thư, cô có thể kể một chút về đời sống trước đây của cô không?" Anh bước xuống đi đến cạnh cô, tháo chiếc kính đen ra rồi vòng tay ôm lấy eo cô, phía trước vệ sĩ đang cản phóng viên để nhường đường cho họ bước vào. Tiểu Khiết đi vào bên trong, Diệp Thần đã đợi cô sẵn :"Tiểu Khiết, sức khỏe thế nào rồi?" - "Cảm ơn anh Diệp, tôi đã khỏe rồi." Diệp Thần hơi đơ người, cô vẫn xưng hô xa cách vậy sao? Anh nói. - "Hãy cho cô ấy thêm thời gian." Diệp Thần gật đầu rồi họ đi vào sân khấu của buổi họp báo, các phóng viên đã đứng chờ sẵn. Diệp Thần đi về phía sân khấu. - "Rất cảm ơn mọi người đã đến đây đông đủ tham gia buổi họp báo ngày hôm nay, tôi - Diệp Thần xin chân thành cảm ơn." Anh nói tiếp :"Hôm nay tôi tổ chức buổi họp báo này là để công bố ra người thừa kế thứ hai của Diệp thị, người em gái thất lạc hai mươi ba năm nay của tôi." Tiểu Khiết đi về cạnh Diệp Thần, cô cúi đầu chào mọi người, các phóng viên bắt đầu hỏi cô, vẫn là những câu hỏi cô nhận được khi ở cổng, Tiểu Khiết bắt đầu trả lời. - "Xin chào mọi người, tôi tên là Đàn Tiểu Khiết, khi nãy tôi nhận được một câu hỏi đó là suốt hai ba năm nay tôi sống ở đâu, tôi xin trả lời là: từ nhỏ tôi đã được viện trưởng cô nhi viện nhận nuôi, đến khi lớn hơn tôi được một gia đình nhận về nuôi, họ rất tốt với tôi mặc dù tôi chỉ là con nuôi, họ chính là Lý gia, cha, mẹ, con cảm ơn hai người đã yêu thương chăm sóc con trong thời gian qua". Lý gia, mẹ Lý đang bế Dạ An trên tay ngồi cùng cha Lý xem tivi, bà vui mừng đến chảy nước mắt. - "Thật tốt quá, tôi rốt cuộc cũng yên tâm về con bé rồi, có một người đàn ông yêu thương mình, bây giờ lại tìm được người thân của mình." Cha Lý gật đầu. Đến câu hỏi thứ hai, một phóng viên nam lên hỏi :"Vậy tại sao bao nhiêu lâu nay tiểu thư không xuất hiện mà lại đợi vào thời gian Diệp tiên sinh về nước và lúc Diệp thị phát triển nhất mới xuất hiện." Tiểu Khiết cười lạnh, cô bình tĩnh nói :"Là vì tôi muốn nhận tài sản của mình." Mọi người ở dưới đều nhìn nhau, suy đoán của họ là đúng, vị tiểu thư này đúng là hám tiền, nhưng chỉ có anh và Diệp Thần biết cô đang nói dối. Nữ phóng viên hỏi tiếp :"Vậy xin hỏi, vừa rồi tôi thấy tiểu thư đi cùng với Trần tiên sinh - tổng giám đốc của tập đoàn ES, hai người có quan hệ gì không ạ?" Tiểu Khiết quay người nhìn anh, trong mắt hiện lên tia hạnh phúc. Nhưng... Anh lại lạnh lùng nói một câu :"Tôi và cô ấy là bạn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]