Chương trước
Chương sau
Suốt bốn tiếng đồng hồ, tâm trạng anh chẳng thể nào thả lỏng được. Mọi người ngoài kia đợi chờ đến sốt ruột. 
- "Xong rồi." Giản Tử Hạo hô, rồi tắt đèn phẫu thuật. 
Anh nhìn Giản Tử Hạo :"Cô ấy sao rồi?"
- "Qua cơn nguy kịch rồi, vùng đầu bị thương nhưng may mắn là không nặng lắm, nhờ có máu kịp thời nên cứu được cô ấy, ở người bị xơ xước nhẹ."
Nói là vậy nhưng anh vẫn chưa thể thở phào được, khi nào cô chưa tỉnh dậy thì hòn đá trong lòng anh vẫn đứng im ở đấy.
Giản Tử Hạo đi ra ngoài, theo sau y tá đẩy cô về phòng hồi sức. Cha mẹ Lý nhìn anh.
- "Tiểu Khiết nhà tôi như thế nào rồi?"
Giản Tử Hạo cười :"Hai bác yên tâm, nhờ có máu kịp thời cô ấy đã không sao nữa rồi."
Lý Nhiệm Kỳ nhìn thấy anh, khuôn mặt mang nét giận dữ đi về phía anh, anh ta bất ngờ giơ nắm đấm về phía Trần Gia Kiệt, vì không phòng bị nên anh ăn trọn cú đấm của anh ta.
- "Thằng khốn, mày đã chăm sóc cô ấy kiểu gì, khiến cho cô ấy bị như vậy." 
Anh cười lạnh, trả lại hắn ta một cú đấm :"Anh có quyền quan tâm đến sao?"
- "Hai đứa làm gì vậy? Dừng lại ngay cho ta". Cha Lý nói.
Nhưng hai người đàn ông vẫn như hai con hổ giận dữ lao vào nhau đánh đấm quyết liệt, anh nâng đá một cước vào bụng Lý Nhiệm Kỳ.
Giản Tử Hạo lắc đầu, Lý Nhiệm Kỳ rõ là đi vào đường chết mà, có lẽ anh ta không biết anh đang tức giận, mà mỗi khi anh tức giận thì ai đụng vào anh chỉ có thể đi không nổi.
Lý Nhiệm Kỳ đã bị đánh đến bầm tím mặt mày, miệng đã chảy máu. Mẹ Lý chạy đến.
- "Dừng lại, xin cậu, bây giờ chúng ta phải lo cho Tiểu Khiết."
Nhớ đến cô anh mới dừng tay lại, lạnh lùng chỉnh lại quần áo trên người mình rồi đẩy Tiểu Khiết đi.
Diệp Thần đi đến chỗ Giản Tử Hạo :"Khi nào tôi mới có thể nhận được kết quả?"
- "Thường thì nhanh nhất là bốn tiếng, nhưng bệnh viện của tôi chỉ cần ba mươi phút, nửa tiếng sau xuống dưới kia tìm bác sĩ Hà lấy kết quả."
- "Cảm ơn." Diệp Thần nói.
Giản Tử Hạo gật đầu rồi đi vào chỗ Tiểu Khiết, mẹ Lý đỡ Lý Nhiệm Kỳ lên. Cha Lý tức giận.
- "Bao nhiêu tuổi rồi mà con còn làm ra cái hành động đáng coi thường đó nữa."
Mẹ Lý nói :"Ông thôi đi, rõ ràng cậu ta sai cơ mà."
- "Cậu ta sai sao? Ba xem, nếu như nó không ra tay trước thì cậu ta sẽ vô duyên vô cớ đánh nó sao?"
Trong phòng bệnh của Tiểu Khiết, anh không cho bất kì ai vào thăm cô ngoại trừ anh, cha mẹ Lý thì được vào cùng cô một lát rồi ra về, nhìn con gái có người quan tâm chăm sóc như vậy họ cũng đỡ lo.
Anh kéo chăn đắp cho cô rồi đi ra phía cửa sổ, anh lấy điện thoại gọi cho thư kí Triệu.
- "Thu mua công ty Lam Điền cho tôi, ngay lập tức. Nếu họ muốn gặp tôi cứ nói là gọi cho Tiểu Khiết để nói chuyện."
- "Vâng, Trần tổng."
Anh cúp máy rồi đi về chỗ cô, anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô. 
- "Em nhìn xem ai mới là người cần lá bùa bình an này chứ?" Anh yêu thương trách mắng cô.
- "Đã nói em đừng qua lại nhiều với hắn ta rồi cơ mà, anh thất vọng về em lắm đấy."
Công ty Lam Điền, Kỳ Đắc vội vã đi xuống phòng của cô, Trưởng phòng thấy anh ta thì nịnh bợ.
- "Kỳ tổng, có chuyện gì anh cứ gọi cho tôi một tiếng, cần gì phải đích thân xuống đây như thế."
Kỳ tổng đẩy hắn ta ra :"Đàn Tiểu Khiết đâu rồi?"
- "Không phải anh nói cô ấy đến chỗ Diệp Thần sao?"
Kỳ Đắc đá mạnh vào bàn :"Chết tiệt, cô ta xảy ra chuyện rồi, không biết có quan hệ gì với Trần tổng, anh ta rất tức giận, đã cho người thu mua công ty chúng ta rồi."
Trưởng phòng ngạc nhiên :"Thu...thu mua sao?"
Hiện tại, công ty cô làm đang gặp vấn đề nên việc thu mua dễ như trở bàn tay, vốn dĩ ông ta khúm núm trước anh là vì anh đầu tư tiền cho công ty Lam Điền để xoay xở, ai ngờ được ông ta làm trái ý anh, anh đành phải rút lại tất cả thôi. 
Bệnh viện của Giản Tử Hạo, Diệp Thần đi xuống lầu lấy kết quả. Nhìn tờ giấy mà anh như không thể tin vào mắt mình, quan hệ huyết thống giữa họ là 98,99%. 
Vậy có nghĩa là bấy lâu nay anh tương tư chính em gái mình, thật nực cười, không chỉ là tương tư mà anh còn đã đem lòng yêu cô. Anh giơ tay đấm mạnh vào tường.
- "Tại sao?
- "Tại sao?"
Mỗi câu hỏi anh đều đấm vào tường để phát tiết ra ngoài, cuối cùng anh bất lực ngồi xuống hàng ghế, ôm đầu mình.
Đồ đạc của Trần Gia Kiệt được người chuyển vào phòng bệnh của cô, anh chẳng thiết gì việc ăn uống để ngồi cạnh cô.
Tuyết liên cùng Ngô Đồng và Tử Lộ nghe tin cũng đến bệnh viện, Tuyết Liên vừa khóc vừa đi vào phòng. Giản Tử Hạo lo lắng.
- "Bảo bối, em đừng khóc nữa, cô ấy không bị nặng đâu, sẽ tỉnh lại ngay thôi, em đừng khóc nữa mà."
Tuyết Liên khóc như đứa trẻ :"Tiểu Khiết, con nhỏ này, đã hứa là tối nay sẽ gọi lại cho mình cơ mà, tại sao lại thành ra thế này cơ chứ?"
Ngô Đồng cau mày :"Cô ấy sao vậy?"
- "Bị tai nạn, phải rồi cậu mau điều tra ra chủ chiếc xe đâm phải cô ấy cho tôi." Tên tài xế kia sau khi đưa người đến bệnh viện thì đã lo sợ mà bỏ chạy. 
Ngô Đồng gật đầu, việc này đối với anh cũng không khó lắm.
Mọi người nói chuyện đến khuya thì trở về, anh tắm xong ra ngoài xử lí chút công việc rồi cũng chuẩn bị đi ngủ, thời gian này anh phải ăn ngủ đầy đủ mới có sức chăm sóc cô và chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật của mình.
Anh nói nhỏ với cô :"Tiểu Khiết, chúng ta chỉ còn hai tháng, em định dành thời gian cuối cùng này mà nằm một chỗ bắt anh chờ đợi em tỉnh dậy sao?"
Anh tháo chiếc bùa bình an trên người mình ra, đặt cạnh người cô :"Tạm thời cho em mượn, em tốt nhất mau chóng bình phục cho anh." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.