Suốt bốn tiếng đồng hồ, tâm trạng anh chẳng thể nào thả lỏng được. Mọi người ngoài kia đợi chờ đến sốt ruột.
- "Xong rồi." Giản Tử Hạo hô, rồi tắt đèn phẫu thuật.
Anh nhìn Giản Tử Hạo :"Cô ấy sao rồi?"
- "Qua cơn nguy kịch rồi, vùng đầu bị thương nhưng may mắn là không nặng lắm, nhờ có máu kịp thời nên cứu được cô ấy, ở người bị xơ xước nhẹ."
Nói là vậy nhưng anh vẫn chưa thể thở phào được, khi nào cô chưa tỉnh dậy thì hòn đá trong lòng anh vẫn đứng im ở đấy.
Giản Tử Hạo đi ra ngoài, theo sau y tá đẩy cô về phòng hồi sức. Cha mẹ Lý nhìn anh.
- "Tiểu Khiết nhà tôi như thế nào rồi?"
Giản Tử Hạo cười :"Hai bác yên tâm, nhờ có máu kịp thời cô ấy đã không sao nữa rồi."
Lý Nhiệm Kỳ nhìn thấy anh, khuôn mặt mang nét giận dữ đi về phía anh, anh ta bất ngờ giơ nắm đấm về phía Trần Gia Kiệt, vì không phòng bị nên anh ăn trọn cú đấm của anh ta.
- "Thằng khốn, mày đã chăm sóc cô ấy kiểu gì, khiến cho cô ấy bị như vậy."
Anh cười lạnh, trả lại hắn ta một cú đấm :"Anh có quyền quan tâm đến sao?"
- "Hai đứa làm gì vậy? Dừng lại ngay cho ta". Cha Lý nói.
Nhưng hai người đàn ông vẫn như hai con hổ giận dữ lao vào nhau đánh đấm quyết liệt, anh nâng đá một cước vào bụng Lý Nhiệm Kỳ.
Giản Tử Hạo lắc đầu, Lý Nhiệm Kỳ rõ là đi vào đường chết mà, có lẽ anh ta không biết anh đang tức giận, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-co-the-em-toi-deu-thich/543332/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.