Chương trước
Chương sau
Hai mắt Trần Gia Kiệt đỏ ngầu lên, anh đang rất tức giận :"Tại sao cô ấy lại xảy ra chuyện?"
Diệp Thần lau máu ở khóe miệng mình :"Xin lỗi, tôi không biết anh là ai nhưng anh đánh tôi như vậy rất là sai."
- "Chết tiệt, tôi hỏi anh tại sao cô ấy lại xảy ra chuyện?" Anh gầm lên nắm lấy cổ áo của Diệp Thần.
Diệp Thần gỡ tay anh ra :"Cô ấy bị tai nạn, vô tình bị chiếc xe đâm phải."
- "Chỗ đó ở đâu?" Anh hỏi.
Diệp Thần nói :"Cô ấy đến công trình nhà tôi nên mới xảy ra chuyện, tôi xin lỗi."
Hai tay anh nắm cổ áo của Diệp Thần càng chặt hơn, ánh mắt giận dữ. Tại sao? Tại sao anh đã nói với giám đốc bên cô rồi, mà cô vẫn phải đến đó, xem ra lời nói của anh không có giá trị nữa, nên họ mới xem thường như vậy, đã thế đừng trách anh. Vì cô, dù là điều ngu xuẩn nhất hay tồi tệ nhất anh vẫn sẽ làm.
- "Tôi cảnh cáo anh, từ giờ đừng đến gần cô ấy nữa." Anh nói rồi thả Diệp Thần ra.
Trần Gia Kiệt đi về phía cửa phòng cấp cứu, anh một cước đá bay cửa phòng ra, trực tiếp đi vào bên trong. Anh sẽ không ngu ngốc đứng ngoài cửa đợi giống như mọi khi nữa, anh sẽ vào cùng cô, bị như vậy chắc cô sẽ đau lắm. 
Người phụ nữ này anh xem là tất cả, vậy mà ngay cả một người lạ đi đường cũng bắt nạt cô, để ảnh xem hắn ung dung được bao nhiêu.
Giản Tử Hạo đang tập trung, thấy anh vào anh ta cau mày nói :"Đây là bệnh viện của tôi, cậu đừng làm ồn, tránh ảnh hưởng đế quá trình phẫu thuật."
- "Câm mồm lại, dùng mọi cách phải trả lại cho tôi một Tiểu Khiết nguyên vẹn." Anh nói rồi nhìn về cô đang nằm bất động trên giường, đầu chảy rất nhiều máu.
"Tít...tít....tít.." Là điện thoại của cô đang reo trong túi sách, túi sách để ở dãy ghế ngoài hành lang, Diệp Thần mở túi sách ra cầm chiếc điện thoại lên.
Là mẹ cô gọi, anh ấn nút nghe.
- "Tiểu Khiết à con, tối nay về nhà ăn cơm nhé, con bé Tiểu Hi đi rồi giờ còn con không về nhà, hai người chúng ta sẽ nhớ chết mất."
Diệp Thần nói :"Xin lỗi, cháu là bạn của cô ấy, cô ấy bị tai nạn hiện đang trong phòng cấp cứu ở bệnh viện MS ạ."
- "Cái gì? Tiểu Khiết xảy ra tai nạn sao? Tôi sẽ đến ngay." Mẹ Lý hốt hoảng.
Lý Nhiệm Kỳ đang ngồi ở bàn ăn, nghe vậy thì cau mày :"Tiểu Khiết bị tai nạn sao?"
Mẹ Lý gật đầu :"Con bé gặp chuyện rồi, đang trong phòng cấp cứu, ta phải đến đó đây." 
Cha Lý nói :"Tôi cũng đến."
- "Để con đưa hai người đi." Lý Nhiệm Kỳ chạy xuống lấy xe.
Trong phòng cấp cứu, anh xoa nhẹ bàn tay mềm mại của cô, nơi khóe mắt anh một giọt lệ đang đọng lại, anh đang cảm thấy rất tuyệt vọng, nếu mất đi cô vậy anh cũng không cần phẫu thuật nữa, anh sẽ đi cùng cô, cô và anh sẽ làm một cặp vợ chồng dưới kia, sẽ không gặp phải trở ngại, sóng gió nào ngăn cách họ.
Lý Nhiệm Kỳ và cha mẹ Lý nhanh chóng đến bệnh viện, Diệp Thần thấy họ thì đứng dậy chào hỏi.
Bên trong, Giản Tử Hạo nhìn y tá :"Mất nhiều máu quá, mau qua phòng đông lạnh hồng cầu lấy thêm máu."
- "Vâng." Y tá nói rồi đi ra ngoài.
Mọi người thấy y tá đi ra thì đứng dậy hỏi :"Bệnh nhân bên trong sao rồi?"
- "Vẫn chưa qua cơn nguy kịch, mong mọi người tránh đường."
Mẹ Lý nghe xong lảo đảo lùi về sau, cha Lý và Lý Nhiệm Kỳ phải đỡ lấy bà. Y tá hớt hải chạy vào.
- "Viện trưởng, máu không còn."
Phòng đông lạnh hồng cầu là một giải pháp hữu hiệu trong lưu trữ, cung cấp nhóm máu Rh âm. Nhưng máu này trước này rất hiếm, ngay cả bệnh viện nhiều tiền như anh nhưng cũng phải bó tay khi tìm loại máu này. 
Anh nắm tay cô càng chặt hơn gằn từng chữ :"Tìm mọi cách, bằng mọi giá phải cứu bằng được cô ấy."
Giản Tử Hạo đi ra ngoài, nhìn mọi người nói.
- "Máu cô ấy thuộc nhóm máu Rh âm, thuộc nhóm máu hiếm, ở bệnh viện chúng tôi đã hết rồi, người nhà có ai thuộc nhóm máu này không?"
Diệp Thần nhìn cha mẹ Lý, mẹ Lý chảy nước mắt, nghẹn ngào nói.
- "Phải làm sao đây? Con bé không phải con ruột của chúng ta, không chung dòng máu."
Diệp Thần ngạc nhiên :"Cô ấy không phải con gái ruột của hai người sao?"
Cha Lý lắc đầu, Diệp Thần nói :"Tôi thuộc nhóm máu Rh âm, để tôi giúp."
Giản Tử Hạo gật đầu :"Đi theo tôi."
Diệp Thần đi theo Giản Tử Hạo để thử máu, lúc lấy máu Diệp Thần nói.
- "Phiền anh giám định ADN giúp tôi, xem giữa tôi và cô ấy có quan hệ huyết thống gì không?"
Anh chợt nghĩ ra, nhóm máu Rh âm này rất hiếm không dễ có người thuộc nhóm máu này, mà cô lại không phải con ruột của hai người kia, mò kim đáy bể chi bằng anh đánh liều một lần.
- "Sao hả? Định nhận người thân với cô ấy sao? Nhưng phải xem anh có vượt qua ải của tên Trần Gia Kiệt kia không đã." Giản Tử Hạo nói.
Diệp Thần cau mày :"Anh ta và Tiểu Khiết có quan hệ gì vậy?"
- "Vợ chồng sắp cưới." Giản Tử Hạo thản nhiên trả lời.
Tâm trạng của Diệp Thần trùng xuống, Giản Tử Hạo không nói gì thêm, anh nhanh chóng đưa máu đến cứu cô, chỉ e thời gian không còn.
Trần Gia Kiệt thấy anh về :"Chết tiệt, cậu nhanh lên một chút, cô ấy xảy ra chuyện gì tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
- "Gì chứ? Tôi đi tìm máu cho cô ấy, mau ra ngoài cảm ơn ân nhân Diệp Thần của cậu đi, hắn ta và Tiểu Khiết thuộc một nhóm máu đấy."
Bảo anh đi cảm ơn hắn ta sao? Nếu nói anh đi đánh chết hắn để Tiểu khiết tỉnh lại thì may ra anh đã đi từ lâu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.