Thấy Tử Tuyết lo cho mình như vậy Mộc Lộ cười hì hì: "Ôi chao, tôi mà chết thì ông ế suốt đời à? Mà đây là siêu năng lực của ông? Ghê thật đấy, cảm giác cả người thật thỏa mái, mệt nhọc và đau đớn điều mất đi, tinh thần tràn đầy!"
"Đó là tất nhiên, siêu năng lực của tôi có thể kém được sao?" Tử Tuyết mới đầu muốn nổi nóng, ai ế? Ai ế a? Lão tử mới không ế! Nhưng mà nghe câu phía sau của Mộc Lộ thì đắc ý nói, ai mà chẳng muốn được khen chứ?! Hắn cũng không ngoại lệ.
Vũ Tư đưa tay đỡ trán, hai cái tên này....
"Hai ông cút cho tôi!" Vũ Tư gầm lên, còn đâu dáng vẻ luôn bình tĩnh điềm nhiên như ngày thường nữa?
Hai tay nhất hai cái tên khốn nạn kia, trực tiếp ném ra khỏi thư phòng.
"Ôi đệt! Vũ Tư ca, anh cư nhiên là một nam hán tử a! Tôi tưởng anh là một tiểu bạch kiểm tay yếu chân mềm bạch liên hoa cơ đấy?" Mộc Lộ không chần chừ liền tìm đường chết.
"..." Gân xanh trên thái dương Vũ Tư thình thịch nhảy lên, kiềm chế xúc động muốn ngược chết cái tên khốn kiếp này.
Quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn!
——***——
Trên con đường Quốc Lộ tuyến 17.
Trên đường những chiếc xe quân dụng nối thành một hàng dài, ở giữa chính là một đống xe lộn xộn, cùng nhau đi về phía trước, hướng đi đến B thị.
Những chiếc xe quân dụng một đường không chút e ngại nghiền nát những con tang thi trên đường có ta muốn xông đến hoặc cản đường, dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-ta-muon-xung-vuong-o-mat-the/485215/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.