Khóe miệng Khương Chính Thiên khẽ co rút, khuôn mặt không cảm xúc bây giờ đã xuất hiện vết rạn nứt.
Tang thi bây giờ cũng rất kén ăn a?
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã lẻ tẻ xuất hiện một vài con tang thi đi lại và một vài người la hét bỏ trốn hoặc bị tang thi ăn.
Cũng không có a, mấy con tang thi ngoài kia nhìn thấy thịt là như sói như hổ vồ vào mà ăn a, đâu có kén chọn đâu?
Chẳng lẽ đệ đệ tiện nghi nhà mình tiến hóa thành tang thi sớm hơn bọn chúng nên có chút khác biệt? Cũng có thể.
"Đói..." Khương Tịnh Vân nhìn chằm chằm vào Khương Chính Thiên, miệng hơi bĩu, cất giọng làm nũng, âm thanh có chút khàn khàn nhưng không hề khó nghe, ngược lại để cho người ta tâm ngứa một phen.
"Không có, không được ăn thịt người." Khương Chính Thiên đen mặt nói.
"Đói..."
"Vậy cậu muốn ăn cái gì?"
"Đói!"
"Ăn." Khương Chính Thiên lấy thịt bò đến, muốn nhét vào miệng Khương Tịnh Vân.
Có bệnh phải chữa, đói thì phải ăn, không muốn ăn cũng phải ăn!
"G rừ..." Khương Tịnh Vân nhe răng trợn mắt nhìn Khương Chính Thiên, cả người nhích lui phía sau.
"Ăn!" Khương Chính Thiên giơ nắm đấm lên.
Cuối cùng dưới sự uy hϊếp của Khương Chính Thiên, Khương Tịnh Vân ủy khuất ngồi một góc gặm thịt bò.
Khương Chính Thiên sau khi thấy Khương Tịnh Vân ngoan ngoãn ăn thịt bò liền lấy ra một hộp bánh quy ngồi trên ghế shopha ngồi ăn.
May rằng điện vẫn chưa có cúp, mạng internet vẫn lưu thông, bây giờ người vẫn có thể giao lưu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ca-ta-muon-xung-vuong-o-mat-the/485214/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.