Chương trước
Chương sau
Rửa mặt xong, Tiêu Luân nhìn vào gương thật lâu, xác định mình thật tốt mới đi ra.

Luân, quần áo ở đây mặc hảo. Thấy Tiêu Luân đi ra, Lý Âu thân thiết nói.

Ân, cảm ơn. Tiêu Luân xấu hổ cười cười với Lý Âu, cầm quần áo y đưa, hắn bất động tại chỗ.

【 như thế nào còn không tránh đi một chút! ? Chẳng lẽ hắn không biết ta sẽ ngượng ngùng sao ! 】

Tiêu Luân ngầm trở mình xem thường

【 ai, quên đi •••】

Thấy Lý Âu hoàn toàn không có ý tránh đi, Tiêu Luân đành phải cầm quần áo xoay người sang chỗ khác thay

【 ít nhất lộ sau so với lộ phía trước thì tốt hơn ••••】

Vừa đi vừa suy nghĩ đi qua bàn, Tiêu Luân cảm thấy chính mình đã muốn hư thoát 【 chết tiệt •••】

Luân, đây là đặc biệt vì em chuẩn bị bữa sáng, không biết em có thích không.

Chỉ vào bánh trứng dâu tây xinh đẹp, Lý Âu cười thuần khiết, đáng yêu quả thực đồng tẩu vô khi.(không hề dối trá)

【 thật sự thật xinh đẹp nhưng mà không phải cái này đều là nữ hài tử thích ăn thôi sao? 】

Đến, há mồm. A —— Lý Âu đã bưng lên chén đĩa, múc một muỗng bánh ngọt đưa đến miệng hắn

-_-|||

Tiêu Luân có chút bất đắc dĩ hé miệng khắc sâu cảm thấy chính mình không nên đến nước Mĩ (h.a: muộn rồi cưng ơi *hắc hắc*)

Đúng rồi, Lý Âu sao không đến trường?

【 tuy rằng biết thời gian học ở nước Mĩ so với Trung Quốc muộn hơn nhiều, nhưng cũng đã 10 giờ rồi 】

Anh xem em a —— Lý Âu lấy tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, sủng nịch nói

Thật sự là ngủ mê mệt !

A? Tiêu Luân lại càng không hiểu được

Hiện tại là tháng bảy nha! Ngày hôm qua Anh mới vừa nghỉ

Cái gì! Tiêu Luân có chút không khống chế được kêu lên.

Làm sao vậy? Luân.Lý Âu tươi cười hạnh phúc nhìn hắn, như vậy chúng ta còn hai tháng đều ở cùng một chỗ.

A •• ha hả •• đúng vậy •••. Tiêu Luân cười so với khóc càng khó coi, cả người rơi vào trạng thái hoá thạch.

【 làm cái gì a! Nghỉ hè •• hai tháng •• giết ta đi! ~】

Như thế nào? Mất hứng sao? Lý Âu đứng dậy hôn lên trán Tiêu Luân, đem hắn từ trạng thái hoá thạch kéo lại.

Ách, không •• Tiêu Luân vẻ mặt kinh hoàng mở to mắt quan sát, tưởng chừng như muốn rơi ra.

Hôm nay tốt nhất là em nên hảo hảo nghỉ ngơi đi, buổi tối chúng ta còn mở một party mừng sinh nhật em, đến lúc đó sẽ có bạn cùng học với anh, người đồng hương sẽ đến, nhất định sẽ đem lại một buổi tối thật tuyệt cho em nga~~~

Bưng lên chén đĩa, khi đến bên cửa Lý Âu quay đầu lại nói.

【 cái gì •••】 Tiêu Luân lại thạch hóa

[ Nhật Kí]

Ngày 3 tháng 7 năm 2007, Tiêu Luân, nam, trước đêm sinh nhật 16 tuổi, trong buồn tắm bị ca ca cùng cha khác mẹ của mình xxoo, ngày kế thì biết được ca ca đã nghỉ hè. Xem ra đây là ” Kỉ niệm ” nghỉ hè không thể quên trong đời hắn.

[ Nhật kí]

【 ai •••】

Không có việc gì làm nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, từ đầu đến cuối ngủ không được

【 quên đi quên đi, không phải là chỉ bị một nam nhân thượng thôi sao? Không có gì ghê gớm cả! Ta Tiêu Luân cũng không phải nữ tử, sẽ không sinh đứa nhỏ, lại càng không thể chết được. Huống chi kia cũng là ca ca ta ••• không có gì, không có gì cả ••】( chính cái suy nghĩ ‘ đáng yêu’ đã đưa ông vào miệng con sư tử kia =.=lll)

ở trên chiếc giường mền mại rộng rãi hắn nằm thành hình chữ đại, tự an ủi mình

【 hắn nói hắn thích ta ••, này ••• này thực bình thường a! Huynh đệ  mà! Huynh đệ thì có cái gì không thể nói? 】

【 nhưng mà, huynh đệ không phải cái gì cũng có thể làm •••】

trong não lơ đáng luôn hiện ra màn càn rỡ tối qua trong phòng tắm.

Trời ạ. lấy tay sờ sờ mặt mình, một trận nóng bỏng khô nóng. Chẵng lẽ hắn thích bị người khác thượng ? Ta cũng không phải M. Ta lại không thích nam nhân ••• a ••• thắt lưng hảo xót ••

Tiêu Luân duỗi mạnh thắt lưng, trở mình lấy cái gối che mặt, tiếp tục ở trên giường toái niệm tự thôi miên chính mình. Không biết mình mùa hè lại có thoái quen ngủ, hay là do hôm qua “Làm lụng vất vả”, Tiêu Luân lại lăn ra ngủ.

Luân •• Luân ••

Còn buồn ngủ, mê man mở to mắt, đột nhiên thấy khuôn mặt điển trai của Lý Âu loạn thất bất tao ở trước mặt mình chưa cách đến 1 li, hắn không khỏi bị doạ đến hét to một tiếng.

A —— anh làm gì a! Tiêu Luân mặt bị doạ đến trắng bệch. Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Luân thất kinh, Lý Âu có chút buồn cười

Đương nhiên là gọi em rời giường rồi! hiện tại đã hơn bốn giờ chiều, gọi thật lâu, em ngủ gần bằng trư ! Lý Âu trêu tức cười nói.

Ai nói tôi giống trư?! Ạnh đã gặp qua trư điển trai như tôi sao ! lời vừa nói ra liền khiến hắn hối hận

Ách — Tiêu Luân á khẩu không trả lời được,

Đúng , đúng chưa thấy qua trư nào đáng yêu như em! ~~~ Lý Âu cười đến run rẩy hết cả người, đôi mắt lam mâu mị thành một độ cung tuyệt đẹp, điện lực đủ để có người chết tại chỗ. Nhưng mà, rất không may, ở đây cũng chỉ có một người, Tiêu Luân. Vì thế hắn không thể thừa nhận hết điện lực.

Xoát một cái, khuôn mặt tươi cười trắng bệch đổi thành đỏ chừng như nắng chiều.

Như thế nào? Phát sốt ? ! Làm bộ lấy tay sờ sờ lên trán Tiêu Luân, thực nóng đi! Lý Âu hé miệng cười.

Có hay không muốn ta giúp ngươi hạ nhiệt? Vừa nói xong, liền không để ý phản ứng của hắn, tự cho mình quyền hôn lên trán, lông mi, cái mũi cao thẳng, đôi môi non mền đỏ mọng

Ân •• ngô •••,, trái tim không khỏi đập nhanh lên vài lần, Tiêu Luân có chút thở gấp.

【 đáng chết! Này làm sao là hạ nhiệt? Rõ ràng là làm cho ta dục hoả đốt người •••? •• như thế nào ta sẽ dục hỏa đốt người! 】

Tiêu Luân càng ngày càng cảm thấy được không thích hợp

Uy! Uy! Tránh ra! lấy tay đẩy ra Lý Âu, ngực Tiêu Luân bị xao động vẫn chưa hồi phục.

Anh đây là đang làm cái gì a! Tức giận liếc Lý Âu một cái, nhưng hành động mờ ám này lại ở trong mắt Lý Âu lại càng phát ra vẻ đáng yêu

Luân, em không thành thực nga ~,Lý Âu dùng ngón trỏ điểm điểm lên chóp mũi hắn,

Anh tránh ra ! Tức giận quay mặt đi.

【 cái gì không thành thực a! Đều tự nói 】

Nơi này a ~ thình lình, Lý Âu bắt lấy phía dưới, Tiêu Luân vừa vội vừa thẹn

Không cần !

~ Tiểu Luân một chút cũng không thành thực, rõ ràng thực hưng phấn ••. Lý Âu cười xấu xa nói.

Anh!

Theo bộ lộng của Lý Âu, hắn cảm thấy chính mình có chút nhũn ra, nhiệt độ cơ thể tăng cao,

Buông ra a!

Không, buông! Từng tiếng một, Lý Âu một chút cũng không có ý nhượng bộ, chớp chớp mắt xinh đẹp, phóng ra •• quang, không lay chuyển được Lý Âu

Rốt cục

Tiêu Luân vẫn là bắn ở trong tay Lý Âu. . .

Toàn thân vô lực nằm ở trong lòng Lý Âu, nhìn thấy Lý Âu vì thực hiện được việc mình muốn xấu xa cười, Tiêu Luân hận không thể độn thổ. Đảo mắt nhìn lên thì đã 5 giờ

Đứng lên đi! Nếu không party sinh nhật sẽ thiếu mất diễn viên chính a~~~

? Cái gì party? Tiêu Luân mơ mơ hồ hồ hỏi

Hôm nay là sinh nhật của em a, không phải là em đã quên chứ!

••••• a! ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.