Chương 6
Vì có lộc bất ngờ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Rồi tôi thu ánh mắt, đi vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại.
Khuôn mặt tôi cứng đờ phản chiếu trên vách inox.
Má nó chứ.
Tức đến mức trong n.g.ự.c như có lửa.
Biết sớm anh ta vứt đi thì tôi đã tự đi nhặt lại rồi.
Uổng công tôi đốt cả tháng lương làm món đó.
Đồ tư bản c.h.ế.t tiệt.
Tưởng tiền dễ kiếm lắm à!
Tôi quyết tâm: nhất định phải moi lại từ người đàn ông này.
Ngày Valentine tôi đi xin quà.
Phương Kì gửi cho tôi đúng một dấu hỏi.
Tôi run run gửi link chiếc áo khoác trong giỏ hàng cho anh ta.
Phương Kì: ??? Có phải anh ta thấy tôi “đào mỏ” quá không?
Tôi gõ:
Haha, thật ra tôi muốn hỏi anh xem mẫu này có đẹp không ạ…
Ký tự nhập còn đang nhấp nháy.
Ngay giây tiếp theo âm báo đã thanh toán vang lên.
Cùng lúc đó là chuyển khoản của Phương Kì.
Số tiền… nhiều hơn cái áo cả chục lần.
Tôi c.h.ế.t lặng vài giây.
Nhưng vẫn không quên cảm ơn sếp rồi mới nhận tiền.
Thật ra tôi không dám moi nhiều.
Tôi sợ Phương Kì sẽ mắng tôi:
“Nhìn lại bản thân đi, loại như cô mà đòi nhiều thế à?”
Tôi dựa theo ngoại hình và điều kiện của mình để xin tiền, rất biết lượng sức.
Thỉnh thoảng ánh mắt Phương Kì nhìn tôi rất lạ, như đang khinh cái kiểu nhỏ nhen, nhà quê của tôi.
Những thứ anh ta tự đưa, đều đắt gấp mười lần những thứ tôi chủ động xin.
Lâu dần tôi chẳng dám đòi gì nữa.
Chỉ vài thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-ba-deu-yeu-toi/4861319/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.