Mộc Tình khóc đến mức đau thấu tận xương, hình như muốn đem hết ấm ức của nhiều năm qua khóc ra hết, cô bé hung hăng lau nước mắt, mặt nó đỏ bừng lên vì bị chà xát bởi y phục thô ráp.
"Bệ hạ?" Thu nữ quan nhìn thấy gân xanh trên trán Ninh Thư nổi cộm lên, ngay cả các mạch máu trên mặt cũng hiện lên rõ ràng, nàng không nhịn được nữa vội lên tiếng: "Bệ hạ, người không sao chứ."
Ninh Thư nhắm mắt, kể từ lúc nhìn thấy Mộc Tình, trong lòng Ninh Thư luôn nghĩ, hay là nhường ngai vàng cho nha đầu này, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô thấy suy nghĩ của bản thân quá đơn giản rồi, Mộc Tình lớn lên trong lãnh cung từ nhỏ, có rất nhiều chuyện mà nó không hiểu hết được.
Trên người nó không có bất cứ thứ gì mà vị vua của một nước nên có cả, còn không bằng giao lại ngai vàng cho một người bình thường như Hoàng nhị nữ.
Mộc Tình lau nước mắt, nhìn Ninh Thư nói: "Người tìm ta có việc gì, nếu như không có việc gì thì người sẽ không nhớ đến ta, ai cũng muốn lợi dụng ta cả."
"Ai cũng muốn?" Ninh Thư hỏi Mộc Tình.
Gương mặt Mộc Tình hiện lên vẻ châm biếm theo thói quen, "Phượng hậu muốn ta sống cùng hắn, hắn nói ta là con gái của trời, nên được sống trong vinh hoa phú quý."
Ninh Thư nhíu mày: "Con và Phượng hậu quen nhau ư?"
"Ta làm sao có thể quen biết người cao cao tại thượng như thế được, tự nhiên lại ân cần như thế không phải gian thần thì cũng là kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/783861/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.