Ý của Liễu Trường Thanh là để bé gái sống cùng mình.
Nhưng vẻ mặt của bé gái lại rất châm chọc, nó gạt bàn tay của Liễu Trường Thanh đang đặt trên đầu mình ra: "Ta không cần, ngươi là ai, ta đã sống trong lãnh cung lâu như vậy rồi, ta không cần sự thương hại giả dối của ngươi, mỗi người trong cung đều gió chiều nào che chiều nấy, không cần phải giả bộ đối xử tốt với ta mà trong lòng thì lại muốn lợi dụng ta."
Liễu Trường Thanh cau mày, rất bao dung với cô bé, hắn nhét chỗ điểm tâm trên bàn đá vào lòng cô bé: "Cầm lấy ăn đi."
Cô bé bưng chiếc đĩa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: "Đây là ngươi cho ta chứ ta không hề đòi hỏi nhé."
Cô bé chạy vụt khỏi tầm mắt.
Liễu Trường Thanh nhìn bóng lưng của cô bé, toàn thân cô bé được bao phủ bởi một lớp bi thương không thể nói ra, còn có sự mờ mịt và sự vùng vẫy nữa.
Ninh Thư quay về tẩm cung, cô nằm lên giường, toàn thân không thể động đậy, y phục trên người cô cũng bị mồ hôi làm ướt hết rồi, miệng lại thổ huyết, máu theo miệng chảy xuống cổ, trên ga giường toàn là máu tươi.
Thu nữ quan vừa khóc vừa giúp Ninh Thư lau miệng: "Bệ hạ, có cần gọi Ngự y không ạ."
Ninh Thư không nói gì, cô cảm thấy như mình đã tan xương nát thịt rồi, không khác gì bị lăng trì xử tử, Ninh Thư đã được tự mình nghiệm chứng sự nguyền rủa ác độc nhất trong lịch sử.
Hôm nay ra ngoài dạo bộ một lúc, Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/783860/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.