Liễu Trường Thanh cúi đầu nhìn tay của Ninh Thư, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, khớp xương nhô lên, Ninh Thư rút tay về, giấu tay vào trong tay áo dài của mình.
Liễu Trường Thanh nhìn Ninh Thư, ánh mắt tràn đầy sự dao động, sắc mặt hắn nhợt nhạt như nước, hắn nói: "Bệ hạ uống chút canh đi."
Ninh Thư:...
Canh, canh, không lúc nào là không canh, đúng là cạn lời.
Liễu Trường Thanh đưa bát canh đến bên miệng Ninh Thư, dáng vẻ không bắt Ninh Thư phải uống canh thì không được.
Ninh Thư chỉ uống một ngụm mang tính tượng trưng, Liễu Trường Thanh lại nói: "Bệ hạ, người uống thêm hai ngụm nữa đi."
Ninh Thư nhíu chặt mày, cô lắc đầu: "Trẫm không muốn uống nữa." Uống vào đến dạ dày chính là một gánh nặng cho cơ thể.
Liễu Trường Thanh nhếch môi, hắn đặt bát xuống, cầm lấy tay Ninh Thư, hắn cúi đầu nhìn đôi tay khó coi của cô: "Bệ hạ, sức khỏe của người thực sự là nên cần được chăm sóc, đan dược chỉ đào rỗng cơ thể của người thôi."
Ninh Thư ừ một tiếng, hai người lại im lặng, Liễu Trường Thanh nghiêng người lấy hộp thức ăn, hắn nói với Ninh Thư: "Bệ hạ, Trường Thanh xin phép cáo lui."
Ninh Thư lại ừ một tiếng, cơ thể của Liễu Trường Thanh dừng lại một chút, cuối cũng vẫn chậm rãi bước đi.
Liễu Trường Thanh vừa đi khỏi, Ninh Thư lập tức dựa vào cây cột nhà, trượt xuống, chân cô mềm nhũn, hai chân đau đến mức không ngừng run rẩy.
"Bệ hạ, bệ hạ..." Thu nữ quan vội vàng bước vào trong điện, bởi vì đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/783862/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.