Chương trước
Chương sau
Mạch Đóa Nhi bắt đầu quay phim rồi, dùng trạng thái tốt nhất của chính mình để quay phim, nhưng diễn xuất vẫn rất cứng, bình thường đều phải diễn đến mấy lần mới có thể qua.
Ninh Thư nhìn đạo diễn đang nén giận đối với Mạch Đóa Nhi, các diễn viên quay chung đều không thích Mạch Đóa Nhi, lén lút nói về cô ta rất khó nghe, hầu như mỗi người đều đang khinh bỉ khả năng diễn xuất của Mạch Đóa Nhi.
Mạch Đóa Nhi sau khi nghe xong thì luôn tìm Ninh Thư khóc lóc kể lể, Mạch Đóa Nhi cho rằng nếu không diễn quá nhiều vai quần chúng thì cô ta đã có trạng thái tốt nhất để diễn rồi, nhưng bây giờ mọi người đều trách cô ta làm chậm tiến trình quay phim. 
Toàn bộ người trong đoàn phim đều nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ quái, làm Mạch Đóa Nhi rất không tự nhiên, càng làm cho Mạch Đóa Nhi suy sụp là, nam diễn viên diễn cùng cô ta luôn vô tình cố ý sàm sỡ cô ta, thậm chí có lúc khuỷu tay đụng tới ngực của cô ta, đối phương lại còn ra vẻ hết sức chính đáng.
Làm Mạch Đóa Nhi thực muốn khóc, lại không biết nên nói thế nào, nam diễn viên cứ luôn tiếp xúc cơ thể với cô ta, một bàn tay luôn sờ mó trên người cô ta, đặc biệt là lúc quay phim, cô ta lại phải dốc hết sức không để mình bị NG, còn phải nhẫn nhịn chịu bị nam nhân sàm sỡ.
Mạch Đóa Nhi thực sự có hơi không chịu nổi, liền nói với Ninh Thư, Ninh Thư chỉ an ủi cô ta ngoài miệng: “Chịu đựng đi, nam diễn viên diễn cùng em là tiền bối mà.” 
“Chịu đựng? Nhưng hắn quá đáng với em như thế.” Mạch Đóa Nhi mở to hai mắt nhìn Ninh Thư nói: “Hắn rõ ràng ghê tởm bẩn thỉu như thế.”
“Vậy em đi vạch trần hắn, hiện giờ còn đang quay phim em có xích mích với hắn thì có chỗ nào tốt, chị nói rồi cái giới giải trí này chính là một nơi tàn khốc, không thành công thì đừng có đòi nhân quyền, chỉ là con kiến hôi thôi. Chị dám cam đoan bây giờ em đi vạch trần hắn, thì em cũng không cần ở cái đoàn phim này nữa.” Ninh Thư lạnh nhạt nói, bình tĩnh lại tàn khốc.
“Người ta chỉ nói một câu là có thể quyết định vận mệnh của em rồi.” 
Trong lòng Mạch Đóa Nhi rất tan nát, rất khó chịu, tam quan của cô ta chính thức hủy diệt, đập đi làm lại tam quan một lần nữa để thích ứng với giới giải trí.
Mạch Đóa Nhi rất không phục, chẳng lẽ thực sự phải nhắm mắt chịu đựng sao, cô ta chỉ muốn đơn thuần diễn phim, vì sao còn có việc này.
“Đạo diễn gọi em rồi, đến cảnh của em rồi.” Ninh Thư đẩy Mạch Đóa Nhi đang đờ ra, sắc mặt trắng bệch một cái. 
Vẻ mặt Mạch Đóa Nhi còn đang ngẩn ngơ, nên trạng thái không tốt, diễn rất nhiều lần đều không qua, đạo diễn tức đến nỗi tháo mũ mình quăng xuống đất, chỉ vào mũi Mạch Đóa Nhi mắng: “Cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để cô diễn một con người, không phải là diễn một khúc gỗ, cô muốn quyến rũ người khác, phải quyến rũ biết chưa.”
“Xin lỗi, là lỗi của tôi, xin lỗi đạo diễn.” Mạch Đóa Nhi đơ mặt xin lỗi đạo diễn.
“Thật là, hôm nay không diễn nữa.” Đạo diễn rất phiền toái, chỉ vào Mạch Đóa Nhi: “Cô ở lại, tôi giảng giải diễn xuất cho cô.” 
Giảng cách diễn? Mạch Đóa Nhi cảm thấy hơi kỳ lạ, lại nhìn thấy người khác nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa, nhìn rất mờ ám.
Ninh Thư đi tới nói với đạo diễn: “Đạo diễn, hôm nay trạng thái của Mạch Đóa Nhi thực sự không tốt, thân thể của cô ấy khó chịu, ông không thấy sắt mặt cô ấy rất khó coi sao.”
Đạo diễn thấy bộ dạng hoảng hốt của Mạch Đóa Nhi, phất phất tay nói: “Hôm nay coi như xong, cứ kéo dài thế, đến lúc nào mới quay xong.” 
Mạch Đóa Nhi càng tái mặt, lúc này trời đã tối gió lạnh táp vào người Mạch Đóa Nhi cảm giác rất lạnh, đời này chưa từng thấy lạnh như thế.
Cô ta thật sự rất mệt.
Ninh Thư mang theo Mạch Đóa Nhi trở về chung cư nhỏ, dọc theo đường đi Mạch Đóa Nhi đều rất hoảng hốt, gương mặt trắng bệch, nhìn rất dọa người. 
Về đến chung cư, ngả người lên ghế sofa một cái, ôm gối rồi khóc lên, gào khóc, đau lòng.
Tuy nói Mạch Đóa Nhi khóc rất khó chịu, nhưng trong lòng Ninh Thư lại cảm thấy hả hê, đây chính là tâm tình của nguyên chủ này.
Trần Hi vì Mạch Đóa Nhi mà mất việc, cũng không còn đường sống ở giới giải trí Giang thành, còn bị côn đồ nhốt rồi luân phiên cưỡng gian, cuối cùng bị đâm chết, ngay cả một ngôi mộ cũng không có, trực tiếp làm thức ăn cho cá. 
Có lẽ Mạch Đóa Nhi căn bản cũng không biết có người sẽ vì mấy câu nói của cô ta mà gặp đại họa, chỉ sợ khi đó cô ta còn đang hạnh hạnh phúc phúc cùng Mạc Tước Phong.
Làm sao mà biết những chuyện này được.
Ninh Thư ngồi bên cạnh, chống cằm cứ như vậy nhìn Mạch Đóa Nhi, sự linh động và thuần khiết của cô ta đang bị mài mòn. 
Gặp Mạc Tước Phong, Mạch Đóa Nhi có thể bơi lôi thỏa thích trong cái vại thuốc nhuộm này, nhưng không có Mạc Tước Phong Mạch Đóa Nhi chả là gì cả.
Ninh Thư phá hoại đêm đầu tiên của Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong, không có cái điểm mấu chốt này, quan hệ giữa Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong sẽ không có cách nào đột phá được.
Mạch Đóa Nhi khóc mệt, lau nước mắt, xoay đầu lại thấy người quản lý đang dùng con mắt trầm tĩnh lạnh lùng nhìn mình, khiến Mạch Đóa Nhi cảm giác lạnh cả người. 
Trong lòng Mạch Đóa Nhi đột nhiên kinh sợ người quản lý của mình, cô ta có cảm giác không thích hợp, lại không nói rõ được không thích hợp ở đâu.
Ninh Thư nói với Mạch Đóa Nhi: “Đừng khóc, em xem em khóc rất nhiều rồi, trước kia em cũng không phải thích khóc như thế, làm sao bây giờ giống như được làm từ nước vậy đó.”
Mạch Đóa Nhi khóc thút thít hai cái, tại sao con đường diễn xuất của cô ta lại khó như vậy, có đôi khi Mạch Đóa Nhi sinh ra ảo giác cô ta không nên bị như vậy. 
Nhưng hiện thực lại khiến người ta vỡ mộng, Ninh Thư nói rằng: “Xốc lại tinh thần đi, diễn thật tốt vai diễn này, đây là bộ phim đầu tiên trong đời, phải cố gắng diễn tốt.”
Mạch Đóa Nhi ừ một tiếng, nói với Ninh Thư: “Chị Trần, chị sẽ giúp em chứ, hiện tại em chỉ có thể dựa vào chị.”
Ninh Thư cười nhạt một tiếng: “Chị đương nhiên sẽ giúp em.” 
Mạch Đóa Nhi nhìn chằm chằm Ninh Thư, rõ ràng nụ cười hiền hòa, nhưng Mạch Đóa Nhi lại cảm giác bên trong có hàn ý, Mạch Đóa Nhi cảm thấy đây có lẽ là ảo giác của cô ta.
Bây giờ Mạch Đóa Nhi phát hiện mình thật sự một bước cũng khó đi, nên muốn nịnh bợ người quản lý này.
Cho tới bây giờ Mạch Đóa Nhi cũng không phát hiện vận mệnh tương lai của chính mình lại bị nắm trong tay người khác, bộ dạng cô ta về sau thành cái gì đi nữa đều dựa vào tâm tình của người ta. 
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Mạch Đóa Nhi từ bỏ những quan điểm trước đây, bây giờ những gì có lợi cho bản thân thì đều làm.
Nói trắng ra là, Mạch Đóa Nhi của bây giờ đang thử bắt đầu thích ứng với giới giải trí, để mình sống thoải mái hơn.
Trước đây gặp sự việc trái ngược với quan diểm của mình sẽ làm cho Mạch Đóa Nhi có cảm giác đau khổ, mà bây giờ Mạch Đóa Nhi chọn thỏa hiệp. 
Ninh Thư gật đầu: “Em là nghệ sĩ dưới trướng của chị, chị đương nhiên hi vọng em có tiền đồ tốt, đối với chị cũng có lợi mà, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau.”
“Cảm ơn chị Trần.” Mạch Đóa Nhi vươn tay cầm tay Ninh Thư lắc lắc, như là đang làm nũng.
Nhưng bây giờ cảm giác Mạch Đóa Nhi tạo ra cho Ninh Thư giống như con chó muốn có xương, nên muốn thông qua mình để đạt được được lợi ích. 
Thật muốn để Mạc Tước Phong đến xem thánh nữ thuần khiết bây giờ thành bộ dạng gì rồi, trên người của cô ta đã không còn cái gọi là kiên trì, những điều xảy ra đã làm mất dần sự thuần khiết trên người cô ta.
Không biết như vậy Mạch Đóa Nhi còn có thể hấp dẫn Mạc Tước Phong hay không, càng là người sống trong sự phù phiếm dơ bẩn thì trong lòng càng muốn hướng tới thứ gì đó sạch sẽ thuần khiết, mà Mạch Đóa Nhi lại đúng là thứ ánh sáng đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.