Chương trước
Chương sau
Ninh Thư thấy Mạch Đóa Nhi đã ổn định cảm xúc, thì không muốn đi cùng cô ta đến phim trường nữa, để cô ta tự mình đi.
Bây giờ Ninh Thư muốn chuyên tâm vào chuyện của Kiều Y, bản thân đã lãng phí rất nhiều thời gian cho Mạch Đóa Nhi rồi, cả ngày toàn thay Mạch Đóa Nhi nhận phim, nói thật có thể chọn được những nhân vật đặt biệt như vậy cũng rất hao tâm tổn sức.
Những nhân vật này đều là Ninh Thư cố ý chọn cho Mạch Đóa Nhi. 
Khi có Mạc Tước Phong kịch bản tới tay của Mạch Đóa Nhi chủ yếu là vai chính, dù cho khả năng diễn có hơi trúc trắc, nhưng thái độ của đạo diễn cũng sẽ không khó khăn như vậy, khiến khả năng diễn của Mạch Đóa Nhi cũng từ từ tăng lên, quan trọng nhất là khi đó Mạch Đóa Nhi vẫn còn tự tin, vẫn còn trong sáng.
Nhưng bây giờ Mạch Đóa Nhi bối cảnh gì cũng không có, hơn nữa chỉ là vai quần chúng, đối mặt với người như vậy đạo diễn mà khách khí thì có quỷ mới tin.
Mạch Đóa Nhi liên tiếp gặp chuyện nên dần dần mất đi lòng tin, người cũng thành nóng nảy, tính tình mất thăng bằng, hơn nữa ở cùng chung cư nhưng sự nghiệp Kiều Y tại vững bước tăng lên, còn cô ta lại dậm chân tại chỗ. 
Khó tránh khỏi sẽ nóng vội, nhanh chóng muốn thành công.
Hiện tại Mạch Đóa Nhi nghe thấy Ninh Thư không đi với cô ta nữa, nói là đi chăm sóc Kiều Y, trong lòng Mạch Đóa Nhi rất không thoải mái.
Hơn nữa Mạch Đóa Nhi phát hiện cô ta thật sự có hơi ỷ lại vào người quản lý của mình, trước đây quay phim đều có quản lý đi cùng, xảy ra vấn đề gì người quản lý đều giải quyết hết, hiện tại để cô ta một mình đến phim trường, một mình đối mặt với toàn bộ người trong đoàn phim. 
Mạch Đóa Nhi cũng hơi hoảng sợ trong lòng.
Mạch Đóa Nhi lôi kéo Ninh Thư tay, cầu xin Ninh Thư: “Chị Trần, chị có thể đi cùng em không, em hơi sợ.”
Ninh Thư gỡ tay cô ta ra, lạnh nhạt nói: “Chị không chỉ dẫn dắt mình em, chị cũng là quản lý của Kiều Y nữa. Chị không phải chăm sóc riêng em còn phải quan tâm tình hình của Kiều Y, hơn nữa em đã diễn vai diễn này lâu như vậy, hẳn có thể ứng phó với những người đó, chị Trần tin tưởng em, mình em cũng đối phó được những người đó.” 
Mạch Đóa Nhi thật sự rất khổ sở trong lòng, chỉ có thể tự mình đi đến đoàn phim.
Ninh Thư đi vào xem việc tập luyện của Kiều Y, hiển nhiên công ty thấy được giá trị trên người Kiều Y nên muốn đào tạo, tranh thủ cho Kiều Y luyện tập để bán được nhiều album hơn.
Kiều Y rất vui vì Ninh Thư đến, nhìn về phía Ninh Thư tươi cười, nhận bình nước Ninh Thư đưa tới, nói với Ninh Thư rằng: “Chị Trần, chị làm sao lại có thời gian rảnh rỗi tới?” 
“Có phải trong thời gian này chị Trần dành hết thời gian trên người Mạch Đóa Nhi nên em không cam tâm phải không?” Ninh Thư nhìn Kiều Y hỏi.
Kiều Y lắc đầu, vẻ mặt cảm kích nói: “Em bây giờ có thể hát, đều là nhờ công của chị Trần, em hiện tại rất thỏa mãn, em không hề không vui, hơn nữa rất nhiều chuyện tự em có thể làm, em chỉ muốn bớt làm phiền chị Trần thôi.”
Mặc kệ lời Kiều Y nói là thật hay giả, nhưng lời này khiến người ta nghe mà thoải mái trong lòng, về phương diện đối xử với người khác Mạch Đóa Nhi quả nhiên kém xa Kiều Y. 
Mạch Đóa Nhi là loại người bị khổ một lần là cảm giác cả thế giới đều có lỗi với cô ta.
Ninh Thư cùng Kiều Y bận đến trời tối mịt mới trở về, vừa mở cửa ra là thấy Mạch Đóa Nhi ngồi trên ghế sofa ôm chân mà nước mắt rơi ào ào.
Có chuyện gì rồi? Ninh Thư nhíu mày, bây giờ Mạch Đóa Nhi chính là hồ nước, trong kịch bản Mạch Đóa Nhi được ngâm mình trong hũ mật, nhưng bây giờ Mạch Đóa Nhi lại ngâm mình trong nước đắng. 
Giờ lại khóc rồi, nói thật Ninh Thư cảm thấy có một số việc không cần rơi nước mắt, Ninh Thư không thích nhất là động cái đã rơi nước mắt, rơi nước mắt có ích lợi gì.
Ninh Thư từng trải qua vài thế giới, chưa bao giờ rơi nước mắt, cho dù là nước mắt làm bộ khiến người ta thương tiếc cũng không có.
Có đôi khi Ninh Thư hoài nghi mình có phải là nữ nhân không, có lẽ là hơn mười năm đau khổ trị bệnh bằng hoá chất, khiến bản thân đã cứng cáp hơn. 
“Xảy ra chuyện gì, tại sao lại khóc?”  Ninh Thư nhìn Mạch Đóa Nhi hỏi.
Mạch Đóa Nhi ngẩng đầu lên từ giữa hai đầu gối, lớp trang điểm trên mặt còn chưa tẩy, nước mắt còn đọng trên mắt làm cho ánh mắt của cô ta mơ hồ một mảng, trên mặt có những đường trang điểm chảy xuống.
Nhìn thật sự rất chật vật. 
Mạch Đóa Nhi sắt mặt sợ sệt hoảng hốt, nói lớn với Ninh Thư: “Chị Trần, em sợ, thật sự rất sợ.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ninh Thư nhàn nhạt hỏi, còn Kiều Y thì đi lấy nước cho Mạch Đóa Nhi rửa mặt.
Mạch Đóa Nhi ôm lấy cánh tay của mình, dáng vẻ dường như rất lạnh, ngay cả môi đều đang phát run. 
Ninh Thư nhíu mày, lẽ nào Mạch Đóa Nhi gặp phải chuyện gì? Hay là cùng với nam chính kia xảy ra chuyện?
“Có thể nói cho chị Trần biết em xảy ra chuyện gì không, em cứ ngồi khóc như vậy cũng không giải quyết được gì.” Ninh Thư nhịn mà hỏi, không biết vì sao, chứng kiến dáng vẻ khóc sướt mướt của Mạch Đóa Nhi thật muốn đánh cô ta một trận để cô ta nói.
Ninh Thư nghi ngờ có phải mình bị triệu chứng ép buộc hay không. 
“Chị Trần, em sợ, em không muốn đi quay phim nữa.” Mạch Đóa Nhi thật chặt cắn môi: “Em không muốn đi.”
“Vì sao, có thể nói chị biết nguyên nhân không? Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ đúng không, hay là nhân vật này vất vả nên em không muốn diễn?” Ninh Thư ân cần hỏi.
Mạch Đóa Nhi càng thêm cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vẻ mặt mệt mỏi, mờ mịt không nói được ra lời. 
“Đạo diễn hắn muốn cưỡng bức em.” Mạch Đóa Nhi nói xong khóc lên, vừa khóc vừa nói: “Đạo diễn nói phải cho em học kịch bản, sau đó sau đó dẫn em đến phòng rồi đè em xuống giường.”
Ninh Thư nghe Mạch Đóa Nhi đứt quãng nói, cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đây là đạo diễn muốn làm quy tắc ngầm với Mạch Đóa Nhi, Ninh Thư tương đối quan tâm kết quả, vội vàng hỏi: “Em không sao chứ, hắn có thực hiện được hay không.”
“Không, em trốn ra được.” Mạch Đóa Nhi khóc nói. 
Ninh Thư chứng kiến Mạch Đóa Nhi khóc lóc như vậy, quả thực tim phổi gì đều muốn lộn ngược, đừng khóc nữa được không, nhìn thấy rất phiền.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Ninh Thư tựa như thở dài một hơi, lại hỏi: “Đạo diễn có đuổi theo không?”
“Có đuổi theo, nhưng em đụng phải, đụng phải Mạc Tước Phong, Mạc Tước Phong không biết vì sao đã giúp em giải quyết rồi.” Mạch Đóa Nhi nói. 
Ninh Thư: …
Nam nữ chính lại gặp nhau rồi.
“Chị Trần, em cảm thấy chắc em không diễn được vai diễn này, đạo diễn nhất định sẽ không cho em đóng phim đâu, hơn nữa bây giờ em thấy đạo diễn đều muốn ói.” Mạch Đóa Nhi khóc nói. 
Chứng kiến cảnh Mạch Đóa Nhi khóc long trời lở đất, giống như đã bị ấy ấy luôn rồi, nhưng trong kịch bản Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong có một đêm tình cảm dây dưa, cũng không khiến Mạch Đóa Nhi đòi sống đòi chết như thế này.
Quy tắc ngầm cũng cần chọn đối tượng, Mạc Tước Phong cuộc sống tốt, chí khí lớn giá trị nhan sắc cao, còn đạo diễn dáng dấp hèn mọn, trong đầu toàn thịt.
“Bộ phim này đạo diễn sẽ để em diễn tiếp, em cứ yên tâm.” Ninh Thư rất chắc chắn nói. 
Mạch Đóa Nhi vô cùng ngạc nhiên: “Vì sao?”
“Bởi vì người giúp em là Mạc Tước Phong, thái tử của giới giải trí Giang thành này, một câu nói của hắn có thể làm một người không tên tuổi gì trở thành nhân vật lớn trong giới đó.” Ninh Thư vừa cười vừa nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.