Lúc cả đội rút lui, Tống Dật là người đi nhanh nhất, nếu không muốn nói là bỏ chạy. 
Mặc dù nói là làm việc vì quốc gia nhưng với tốc độ rút lui quá mức mau lẹ, đội cô sẽ khó tránh khỏi bị lãnh đạo đánh giá là biếng nhác, muốn trốn việc. 
Mỗi bộ đội đặc chủng đều được cài thiết bị định vị trong người, thông qua đó lãnh đạo cấp trên có thể biết được các cô đang chiến đấu ở đâu. 
Chỉ có điều cả đội tích cực rút lui như vậy thì không được ổn thỏa cho lắm? 
Tống Dật đi báo cáo lại tình huống với cấp trên, sau đó chạy như ngựa phi nước đại tới chỗ các đội viên: “Mọi người nghỉ ngơi đi, còn tôi sẽ đi tìm Ngô Tiêm Nhu.” 
“Khoan đã đội trưởng, anh hãy đưa chúng tôi theo cùng.” Lão Nhị nói với Tống Dật. 
Tống Dật khoát tay: “Lão Lục và Lão Tam đều bị thương rồi, các cậu ở lại chăm sóc cho họ, đây là chuyện cá nhân của tôi, các cậu không cần phải đi.” 
“Để tôi đi chung với anh.” Ninh Thư lên tiếng, “Trước hết chúng ta cần tra tin tức về chuyến bay của Ngô tiểu thư.” 
Ninh Thư không biết vì sao Ngô Tiêm Nhu lại chạy lăng xăng tới đây. 
Đối với việc đi máy bay tới những quốc gia loạn lạc, mỗi lần hạ cánh an toàn đều chính là một điều vô cùng may mắn, phải đứng dậy vỗ tay ăn mừng, cảm tạ chúa trời vì đã phù hộ. 
Đến cả chuyện hạ cánh an toàn còn phải vỗ tay chúc mừng cũng đủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/3361183/chuong-1743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.