“Đúng thế, sau khi nhiệm vụ hoàn thành cả đội chúng ta sẽ cùng đi tìm Ngô tiểu thư với anh.” Những người khác cũng nói phụ họa.
Dù là vậy nhưng bầu không khí trong cabin vẫn tương đối nặng nề.
Ninh Thư đứng ra nhận lỗi: “Là tôi sai trước, rất xin lỗi mọi người.”
Trong một khoảnh khắc, Ninh Thư bỗng cảm giác lưng mình trở nên nong nóng, là Chu Nghĩa đã đẩy cô ra khỏi biệt thự, còn bản thân thì bị bom nổ chết.
Tống Dật đưa tay vuốt mặt: “Tự tôi biết nặng nhẹ, trước hết phải làm nốt nhiệm vụ đã.”
Tống Dật ít cảm thấy xúc động trước việc một người phụ nữ lặn lội từ xa tới đây gặp hắn.
Phần nhiều là bị dọa sợ, nơi này đầy rẫy phần tử khủng bố, chuyên xảy ra xung đột, bạo loạn, là nơi mà đủ loại tội phạm thường xuyên hoạt động… sao có thể muốn là tới?
Ngô Tiêm Nhu không có năng lực tự vệ, cũng chẳng có sức chiến đấu tối thiểu cần có, hơn nữa phụ nữ nơi này mỗi khi đi ra ngoài còn phải trùm khăn kín mít, không thể thoải mái lộ diện như phụ nữ nước mình được, mà chắc gì Ngô Tiêm Nhu đã biết điều này.
Nhỡ chẳng may bị kẻ xấu bắt được.. có thể sẽ bị chúng hành hạ, cưỡng dâm, đánh đập tới chết.
Tống Dật tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ quá nhiều, bởi càng nghĩ thì càng khiến hắn sợ hãi.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên đất, trong lòng thầm tụng kinh siêu độ, đồng thời hỏi 2333: “Tôi muốn tặng một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/3361182/chuong-1742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.