Ninh Thư liệt kê ưu điểm của Ngô Tiêm Nhu: “Xinh đẹp, xinh đẹp và xinh đẹp.”
Tống Dật: …
“Chỉ mỗi xinh đẹp thôi?” Tống Dật không ngừng rung chân, lo lắng xem điện thoại.
“Chỉ cần xinh đẹp là được rồi, xinh đẹp chính là tất cả ưu điểm của cô ta.” Ninh Thư trực tiếp nói.
Tống Dật không để ý lời Ninh Thư nói, liên tiếp bấm số gọi điện.
Ninh Thư liên lạc với Tiểu Cửu, hỏi Tiểu Cửu xem có phải Ngô Tiêm Nhu bị mất liên lạc trong lúc đang đi máy bay hay không.
Tiểu Cửu liền gửi về một chữ, phải.
Ninh Thư khẽ biến sắc, Ngô Tiêm Nhu kia giống hệt Conan vậy, bất luận đi đến đâu, nơi ấy liền xảy ra chuyện.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ta vẫn bình an trở ra, tiếp tục nhảy nhót gây rối khắp nơi.
Thật đúng là bất đắc dĩ mà.
Dù đã qua một khoảng thời gian nhưng vẫn chưa có máy bay trực thăng nào xuất hiện.
Bù lại có một tin tốt là máy bay chở Ngô Tiêm Nhu đã hạ cánh xuống sân bay, còn tin xấu chính là toàn bộ người trên máy bay đã bị khống chế.
Tiếng chuông báo động vang vọng khắp sân bay nghe vô cùng chói tai.
Có nhân viên thông báo qua loa rằng tất cả hành khách phải mau chóng rời khỏi sân bay, không phải nhân viên cảnh vệ thì không được ở lại.
Vẻ mặt toàn bộ hành khách đều tràn ngập kinh hoảng, dù xen lẫn chút bối rối nhưng rất may là tình cảnh hỗn loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi/3361184/chuong-1744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.