Nhìn cái bộ dạng sợ sệt kinh hãi của Đinh Diên kìa, còn khoa trương hơn cả thần tử nhìn thấy đế vương thời cổ đại.
Như thể chẳng may làm Bạch Hàn Mặc không vui, sẽ bị tru di cửu tộc không bằng.
Thật đúng là, chỉ cần Bạch Hàn Mặc dậm chân một cái, là khiến cả thế giới rung chuyển.
Ninh Thư nhìn thoáng qua Đinh Ngưng Điệp nhu nhược động lòng người, nói với Đinh Diên: “Ở trong lòng ba, con không phải là con của ba, mà là kẻ thù.”
“Nếu mày ngoan ngoãn được như Ngưng Điệp, tao cũng sẽ lo lắng bảo vệ mày.” Lồng ngực Đinh Diên phập phồng.
Ninh Thư cười nhạt một tiếng: “Ba à, suy cho cùng chuyện này do ai mà ra, con bị người đoạt vị hôn phu không nói thì thôi, ba lại còn ở đó trách con không nghe lời, không ngoan ngoãn?”
“Không phải em cố ý mà, lúc ấy em bị người khác hãm hại, bị đám thanh niên chơi bời trác táng đó bỏ thuốc, vô tình gặp phải anh rể, lúc ấy em cũng không biết đó là anh rể, nếu biết đó là anh rể, em nào...”
Đinh Ngưng Điệp lại tỏ vẻ vô tội, nước mắt lại sắp sửa rơi hai hàng, dính trên lông mi, lấp lánh trong suốt.
Ninh Thư tặc lưỡi dời mắt đi, kéo tay mẹ Đinh, chuẩn bị đi lên lầu.
“Ba này, sai lầm lớn nhất của mẹ con là coi ba thành chỗ dựa, thành người thân cận nhất, mẹ nói với ba, chỉ là muốn để ba giành lấy một cái công bằng cho đứa con gái này thôi.” Ninh Thư nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2634515/chuong-1428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.