Chương trước
Chương sau
Tiểu Thảo chép chép miệng uống dịch dinh dưỡng, dần dần thích ứng với mùi vị của dịch dinh dưỡng, biểu tình trên gương mặt cũng không kỳ quái như lúc nãy nữa.

“Sau này theo ta sống, đừng để lộ ra bản thể thật, không học được tiếng ở đây thì giả câm đi, chỉ cần gật lắc là được.”

Tiểu Thảo chăm chú hút dịch dinh dưỡng, ngoan ngoãn gật đầu.

Ninh Thư nắm tay Tiểu Thảo đi ra khỏi phòng, Alvis đang uống nước bỗng sặc sụa, chăm chăm nhìn Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo làm mặt quỷ với Alvis.

‘ Phốc…… Khụ khụ.” Alvis ho khan một tiếng, chỉ vào Tiểu Thảo, “Chị, đứa nhỏ này từ đâu tới?”

“Chị nhặt được.”

Alvis nói: “Lúc trước em chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ này.”

“Chị mới ra cửa nhặt được.”

Alvis bất đắc dĩ nói: “Không cần cái gì cũng nhặt về nhà, chẳng may đứa nhỏ này là tội phạm truy nã, nếu không có đủ tư cách chứng minh cư trú trên tinh cầu Omega, sẽ bị đuổi đi.”

“Cho nên, giờ chị dẫn con bé đi làm chứng minh cứ trú đây.” Ninh Thư gật gật đầu nói.

“Chị, trọng điểm ở đây không phải chứng minh cư trú, trọng điểm là không được tùy tiện mang người không quen biết về.” Alvis nói.

Ninh Thư gật gật đầu, “Chị biết, đứa nhỏ này vô hại, chị có thể bảo đảm.”

Tiểu Thảo: Hehehehehehehe……

Ninh Thư nheo mắt nhìn nhóc con, âm dương quái khí cười cái gì.

Vâng, là nhóc trâu bò, mỗi năm vì đối phó với nhóc, mà không biết lãng phí biết bao nhiêu là tài lực vật lực.

Nhóc chính là con gián Tinh Tế đập mãi cũng không chết.

Ninh Thư nắm tay Tiểu Thảo đi ra cửa, Tiểu Thảo quay đầu nhìn Alvis thè lưỡi làm mặt quỷ.

Alvis là người trải qua hai kiếp, sao có thể đi so đo với nhóc con được.

Nếu Alvis biết nhóc con này đã sống được mấy trăm năm, chắc chắn sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy.

Là ma đằng khiến liên minh Tinh Tế đau đầu, có lẽ bất lực gào thét với nhóc con: “Cút cút cút cút cút……”

Ninh Thư làm giấy chứng thực cư trú cho Tiểu Thảo, khiến tiền làm nhiệm vụ lúc trước không cánh mà bay.

Làm chứng thực tốn kém thật, hơn nữa lại chỉ là tạm thời, sau này lại còn phải làm thêm lần nữa.

Chỉ những người có thường trú mới được coi là cư dân thực sự của hành tinh Omega.

Hơn nữa những người có hộ khẩu thường trú tại Omega được hưởng rất nhiều quyền lợi, ngồi không trong nhà cũng có tiền dâng tới tay.

Song, phải có được những đóng góp nổi bật cho tinh cầu Omega mới nhận được.

Học phí của cô lại không còn rồi.

Tâm trạng của Ninh Thư rất kém, còn Tiểu Thảo bên cạnh vì hiếm lạ mà nhìn chằm chằm chung quanh.

Tất cả mọi thứ đều khiến Tiểu Thảo thấy hiếm lạ.

Không cần triệu hoán thú biết bay cũng có thể bay được trên trời, hơn nữa tốc độ lại còn rất nhanh, chính mấy thứ này phóng ra thứ, khiến cho dây đằng của cô nhóc bị dập nát

Ninh Thư tính toán tiếp tục nhận thêm nhiệm vụ, sau tất cả, cô vẫn phải kiếm tiền, không chỉ có học phí, còn phải chế tạo cơ giáp thích hợp cho bản thân.

Tiền không đủ dùng, hơn nữa tiền của tinh cầu Omega đặc biệt khó kiếm, cơ giáp sư là công việc kiếm được nhiều tiền nhất, vô dụng như Alvis cũng làm được nhân viên nghiên cứu.

Lúc Vivian nhìn thấy Tiểu Thảo, cô bé gần như hét lên, “Đáng yêu quá đi.”

“Giống như nhân vật trong game vậy.”

Vivian bẹo má Tiểu Thảo, mặt Tiểu Thảo không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.

“Đáng yêu chết mất.” Vivian nhéo nhéo mặt Tiểu Thảo, sau lại sờ tay cô nhóc.

(Bớ người ta, lolicon :)))))

Tiểu Thảo trực tiếp tránh ra, ngồi bên cạnh Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn Vivian hỏi: “Em chơi game sao rồi?”

“Tiền kiếm được cũng không nhiều lắm.” Vivian nói.

“Từ từ sẽ được.” Có thể kiếm tiền là ổn rồi.

Vì vậy, mới có nhiều người chơi game, tiền kiếm được cũng không ít, đủ để mua được dịch dinh dưỡng.

Hơn nữa cũng không cần phải uống dịch dinh dưỡng mỗi ngày.

“Chị à, không lâu nữa học viện sẽ chiêu sinh, chị đừng bỏ lỡ.” Alvis nói.

Vivian lập tức nói: “Đến lúc đó chúng em sẽ đi cổ vũ chị.”

“Đừng, nhiều người tới lại làm chị lo hơn thì có.”

Ninh Thư đi ra ngoài tiếp nhiệm vụ, lần này nhận một nhiệm vụ khá đơn giản, Tiểu Thảo đi theo Ninh Thư, hỏi: “Cần ta giúp không?”

“Không cần, nơi này không có linh khí, linh khí trong người nhóc dùng tí nào lại hụt đi tí ấy, tự ta có thể giải quyết được.” Ninh Thư cự tuyệt.

Ninh Thư phát hiện, trong vũ trụ, không chỉ có những dây leo che trời như Tiểu Thảo, mà còn có những loài côn trùng gặm nhấm tiêu diệt mọi thứ.

Chẳng khác gì đám châu chấu, có thể gặm sạch một tinh cầu, không có gì là không thể ăn.

Tinh Tế thật nguy hiểm, không chỉ muốn tiêu diệt Tiểu Thảo, còn muốn tiêu diệt côn trùng các kiểu.

Hơn nữa những sinh vật đó còn không có trí tuệ, tốc độ sinh sản quả thực khủng bố.

Ngay cả Tiểu Thảo xuất hiện trước mặt bọn chúng, cũng phải né xa ba thước.

Ninh Thư hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nhận được một chút tiền, cùng Tiểu Thảo về nhà.

Song sau khi về tới nhà, Ninh Thư nhìn thấy một người lạ bị đánh tới mức cha mẹ cũng không nhận ra đang nằm trong phòng khách.

Vài người đang rửa vết thương giúp hắn, thoặt nhìn mặt Alvis có chút sốt ruột.

“Thầy của em?” Ninh Thư hỏi Alvis.

Alvis gật gật đầu, “Hôm nay, mạng internet của Omega bị ngắt kết nối trong một thời gian, có lẽ là để đối phó với thầy ấy.”

Mạng Tinh tế bị ngắt, AI của tinh cầu Omega tạm thời mất quyền kiểm soát toàn bộ camera theo dõi.

“Vậy, thầy của em có bị thương nặng lắm không?”

“Không có vấn đề gì.”

Alvis khẳng định nói, mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn chất chứa sự nôn nóng.

Trên người thầy của Alvis mặc áo khoác dài màu trắng, trên quần áo có tro bụi.

Cũng không biết đắc tội với ai, lại bị thu thập thành ra như vậy.

Người này hôn mê một ngày mới tỉnh lại, xoa đầu, thấy một thiếu niên ngồi ngồi xe lăn canh giữ ở mép giường.

“Thầy, người đã tỉnh.” Alvis buột miệng thốt ra.

Người đàn ông sửng sốt, ngay sau đó Alvis nói: “Cơ thể thầy tốt hơn rồi.”

Alvis đưa dịch dinh dưỡng cho người đàn ông đối diện.

“Tôi là Jeffey, chàng trai nhỏ, con tên là gì.” Jeffrey hỏi Alvis.

“Tên con là Alvis.”

“Alvis, cảm ơn con đã cứu ta.” Jeffrey uống dịch dinh dưỡng.

Râu Jeffrey lấm tấm bạc, ước chừng tuổi cũng không nhỏ, nhưng cơ thể lại rất rắn chắc, lưng thẳng tắp.

Ninh Thư thấy Alvis rất hợp với thầy của mình, hai người họ có những đề tài bất tận để nói cùng nhau.

Hơn nữa toàn thảo luận những kiến thức chuyên ngành cao thâm, Ninh Thư ở bên cạnh lắng nghe một chút, hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì.

Những người khác càng không cần phải nói.

Bọn họ như kiểu hận không thể gặp nhau sớm hơn.

Hoàn toàn một bộ dáng anh em kết nghĩa vườn đào.

Tiểu Thảo đang bắt đầu từ từ học ngôn ngữ Tinh Tế, trên cơ bản có thể nghe hiểu được, nhưng nghe hai người nói chuyện, lập tức muốn vươn dây đằng, quật chết hai người họ.

Song có vài đề tài ngẫu nhiên, Ninh Thư vẫn có thể nghe hiểu được.

Tỷ như lợi dụng sức mạnh cường đại, đánh vỡ rào cản không gian, có thể tiến vào thế giới khác.

Bọn họ đã chứng thực, không chỉ tồn tại một thế giới này, còn có những thế giới vũ trụ khác, mở ra một trường không gian rộng lớn vô tận.

Lấy công nghệ của bọn họ, có thể chiếm lĩnh rất nhiều thế giới.

Ninh Thư nghe được cảm thấy đầu như muốn nổ tung, dùng bạo lực, dùng sức mạnh cực lớn phá vỡ rào cản của thế giới.

Vị diện không phải không thể đánh vỡ, nhưng một khi vượt qua năng lực thừa nhận của vị diện, vị diện sẽ giống như pha lê bị đánh nát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.