Chương trước
Chương sau
Ngọc Lưu Li nằm dưới đất, nhìn Ninh Thư ngồi trên ghế.

“Khổng Lâm ngươi…” quá cuồng vọng.

Ngọc Lưu Li chưa từng gặp ai xấu xa như vậy.

Khống chế cô ta, tùy ý xử phạt cô ta, biến cô ta thành nô lệ.

Trước kia cô ta vẫn luôn muốn Khổng Lâm trở thành đồng đội của mình, nhưng lại chỉ đổi được đối xử vô tình như vậy.

Ngọc Lưu Li cảm thấy mình bị phản bội.

Ngọc Lưu Li càng muốn biết làm sao Ninh Thư thoát được khỏi khế ước, còn xoay chuyển khế ước nữa.

“Khổng Lâm, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta luôn đối chọi gay gắt thế này, không thể nói chuyện bình thường được à.” Ngọc Lưu Li hơi thở mong manh nói, gian nan bò dậy từ trên đất.

Ninh Thư chỉ nói: “Ngươi có tư cách gì mà nói chuyện với ta, với cả ngươi muốn nói chuyện gì?”

“Chúng ta có thể hợp tác.” Ngọc Lưu Li lau mồ hôi lạnh trên mặt, bàn điều kiện với Ninh Thư.

“Có cái gì để mà nói, ngươi là người hầu của ta, thứ gì của ngươi đều là của ta, ta muốn ngươi sống ngươi được sống, muốn ngươi chết thì phải chết, ngươi có tư cách gì để bàn điều kiện với ta?”

“Trên người ngươi có thứ gì có thể dùng để trao đổi với ra?” Ninh Thư nhìn Ngọc Lưu Li.

Ngọc Lưu Li nhấp môi, nghĩ tới nghĩ lui, thật đúng là không tìm ra thứ gì có thể giao dịch với Ninh Thư.

“Cho nên, về sau đừng hò hò hét hét trước mặt ta, ta ngại phiền, ngươi trừng mắt cũng không doạ nổi ta.” Ninh Thư vân đạm phong khinh nói.

Cái gì mà một cái liếc mắt đã có thể hù chết người, quả thực vô nghĩa.

Cái gì cao ngạo lãnh đạm, càng mẹ nó vô nghĩa.

Ra vẻ cái gì.

Ngọc Lưu Li vô cùng chật vật, đặc biệt nhìn thấy thần sắc Ninh Thư, lại càng buồn bực.

Ánh mắt đối phương cứ như đang nhìn một con kiến, căn bản không hề để ý, cứ như cô ta là đồ có thể có có thể không vậy.

Ngọc Lưu Li cảm thấy mình hẳn là người mà người khác không bỏ qua được, là người rất đặc biệt.

Nếu Ninh Thư dùng sức tra tấn cô ta, tức giận hay hận cô ta, Ngọc Lưu Li đều sẽ không cảm thấy nan kham như thế.

Ít nhất hận cô ta chứng tỏ là để ý tới cô ta.

Ninh Thư bảo Ngọc Lưu Li: “Gọi Ấn Thiên ra.”

“Ngươi muốn làm gì?” Ngọc Lưu Li cảnh giác nhìn Ninh Thư.

“Bảo ngươi gọi hắn ra thì cứ gọi đi.”

Ngọc Lưu Li sợ Ninh Thư lại trừng phạt mình, chỉ có thể nói: “Ấn Thiên đã ngủ say, có gọi cũng không tỉnh.”

Ninh Thư híp mắt nhìn Ngọc Lưu Li, lúc này dứt khoát giết luôn cô ta, để lại thì khó mà nói về sau có xảy ra chuyện gì hay không.

Đến cô còn có thể tránh khỏi khế ước, chưa biết chừng dựa vào vận may nhân vật chính thì cô ta cũng có thể thoát khỏi khế ước ấy.

Đặc biệt là hiện tại hai người Ngọc Lưu Li và Ấn Thiên đang ở trong cùng một thân thể, khí vận đều tập trung hết lên thân thể này.

Ai biết có thể xảy ra sự cố gì không, nhỡ Ngọc Lưu Li giải trừ khế ước với cô được.

Quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Ninh Thư quyết tâm, phải giết Ngọc Lưu Li, không thể lưu Ngọc Lưu Li lại cho người ủy thác xử lý.

Hiện tại cô và Ngọc Lưu Li đã ở thế không chết không ngừng, nếu Ngọc Lưu Li thật sự tránh được khế ước, chắc chắn trước tiên sẽ quay về báo thù.

Ngọc Lưu Li hãi hùng khiếp vía, lắp bắp nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Ninh Thư nói: “Ta cảm thấy ngươi vẫn nên gọi Ấn Thiên ra thì hơn, ta và hắn có chút việc muốn đàm luận.”

“Ngươi muốn gọi Ấn Thiên rốt cuộc có chuyện gì?” Ngọc Lưu Li càng cảnh giác nhìn Ninh Thư.

“Đây là chuyện riêng giữa ta và ngươi, không liên quan tới Ấn Thiên.”

Ninh Thư có chút không kiên nhẫn, búng tay một cái, Ngọc Lưu Li lập tức ôm đầu thống khổ kêu rên.

Nói chuyện bình thường không nghe, một hai phải dùng phương thức này.

“Ấn Thiên cứu ta, cứu ta…” Ngọc Lưu Li đau muốn chết, chỉ có thể gọi Ấn Thiên ra.

Linh hồn đơn bạc của Ấn Thiên bay ra từ ấn đường Ngọc Lưu Li.

Ấn Thiên nhìn thấy Ngọc Lưu Li lập tức hỏi: “Ngươi sao rồi?”

“Tuy ngươi là thần thú, nhưng cũng không thể chèn ép người quá đáng như vậy, mỗi lần ta ra đều thấy ngươi đang trừng phạt nàng.”

Ấn Thiên che trước mặt Ngọc Lưu Li.

Ninh Thư nói: “Ta khổ sở vượt mọi thiên kiếp, cũng không phải là để khom lưng uốn gối trước Ngọc Lưu Li.”

Ninh Thư vừa nói vừa kết ấn, ngón tay nhanh chóng tung bay, tạo thành tàn ảnh.

Thần sắc Ấn Thiên ngưng trọng, điều động lực lượng chống đỡ phù chú của Ninh Thư.

Phù chú này của Ninh Thư rất phức tạp, uy lực sau khi kết cũng rất lớn, trên trán Ninh Thư còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Ninh Thư vung tay, phù chú bay về phía Ấn Thiên.

Ấn Thiên né khỏi phù chú, theo lực lượng phát ra, linh hồn Ấn Thiên ngày càng ảm đạm.

Trong suốt đến mức gần như sắp tiêu tán, phù chú vừa dính vào người, linh hồn của hắn lại ảm đạm đi một phần.

Ninh Thư ý niệm vừa động, trực tiếp giết Ngọc Lưu Li, Ngọc Lưu Li vừa chết, Ấn Thiên lập tức không có chỗ nương thân.

Ngọc Lưu Li vốn đang lo lắng nhìn Ấn Thiên, đột nhiên cảm giác một cỗ lực lượng thật lớn đè mạnh lên linh hồn cô ta, cứ như có một ngọn núi lớn đè xuống.

Nháy mắt ép linh hồn Ngọc Lưu Li thành từng mảnh nhỏ, linh hồn nứt toạc.

Ánh mắt Ngọc Lưu Li dần trở nên vô thần, mềm oặt ngã trên đất.

“Ngươi làm gì nàng?” Ấn Thiên thay đổi sắc mặt.

Ninh Thư hai tay kết ấn, ép tàn hồn Ngọc Lưu Li ra, Ngọc Lưu Li đã chết, nhưng không dám bảo đảm có còn xuyên qua nữa không.

Phù chú ép ra một tàn hồn đơn bạc đến không thể lại đơn bạc hơn, Ninh Thư lại kết một đạo phù chú, phù chú này có thể khiến Ngọc Lưu Li hồn phi phách tán.

Ninh Thư thật đúng là sợ xảy ra chuyện gì nữa, làm Ngọc Lưu Li vừa chết đã sống lại.

Cái gọi là hào quang nhân vật chính chính là sống dai như đỉa, những nhân vật khác đã chết mấy chục lần, nhân vật chính người ta vẫn còn sừng sững không ngã nghênh đón lễ bế mạc.

Một chút tàn hồn Ngọc Lưu Li đã mất ý thức, mặc dù thấy phù chú đánh tới nhưng cũng không biết tránh.

Ngây thơ mờ mịt.

Ấn Thiên che trước mặt Ngọc Lưu Li, thay Ngọc Lưu Li chắn lại phù chú này.

Linh hồn Ấn Thiên càng thêm đơn bạc, cả người mang theo sát khí, “Ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt, ngươi và Lưu Li ít nhất vẫn có tình nghĩa chủ tớ, sao có thể bất nhân bất nghĩa như vậy.”

“Nếu nàng ta biết niệm tình chủ tớ với ta, ta đã không muốn giết nàng ta như vậy.” Tốc độ kết ấn của Ninh Thư càng lúc càng nhanh.

Phù chú kết ra không chỉ lấp lánh ánh vàng, còn kèm thêm cả lực Hoả Dương hừng hực thiêu đốt.

Phù chú hóa thành hào quang, nhập vào linh hồn Ngọc Lưu Li và Ấn Thiên, oành một tiếng, linh hồn Ngọc Lưu Li và Ấn Thiên hóa thành mảnh nhỏ, biến mất.

Ninh Thư thở ra một hơi thật dài, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Cảm giác liên hệ với Ngọc Lưu Li đã hoàn toàn biến mất.

Ngọc Lưu Li đã chết, khế ước giữa cô và Ngọc Lưu Li cũng không còn tồn tại.

“Tiền bối, bên trong xảy ra chuyện gì vậy?” Thanh âm Ngọc Hùng Phi vang lên ngoài phòng.

Ninh Thư nói: “Không có gì, tiến vào thu dọn chút đi.”

Ngọc Hùng Phi vừa vào đã thấy Ngọc Lưu Li nằm trên đất, hai mắt mở to, đồng tử tan rã, hiển nhiên đã chết.

“Tiền bối, đây là…” Ngọc Hùng Phi cẩn thận hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư nói: “Ngọc Lưu Li là ta giết, chuyện này ta sẽ cho các ngươi một lời giải thích.”

“Tiền bối khách khí rồi.” Ngọc Hùng Phi sai gia nô nâng thi thể đi.

Sau đó chắp tay với Ninh Thư, rồi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.