Ninh Thư thật không muốn sáng sớm ra đã phải uống canh bổ.
Mỗi ngày đưa canh đến, lại không coi trọng cô, chẳng lẽ chỉ là báo ân đơn thuần?
Ngọc Linh Lung gật đầu, “Linh Lung nhớ rồi, tiền bối thích uống nước trái cây.”
“Vậy tiền bối thích nước trái cây gì?” Ngọc Linh Lung lại hỏi.
Ninh Thư: …
“Chỉ cần là nước trái cây là được.”
“Được.”
Rõ ràng là một tiểu thư khuê các, giờ giống nhân viên phục vụ hơn.
Ngọc Linh Lung có chút muốn nói lại thôi, Ninh Thư đổ canh bổ trong bát lại vào nồi, sau đó đậy nắp, nói: “Nói đi, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Ngọc Linh Lung do dự một chút, hỏi: “Tiền bối có phải đã giải trừ khế ước với lục muội muội rồi không?”
Ninh Thư nhướn mày, “Sao ngươi lại nghĩ vậy?”
Ninh Thư nhớ mình chưa nói cho Ngọc Linh Lung biết gì.
Trong Ngọc gia ngoài Ngọc Lưu Li ra thì hẳn không có ai biết nữa.
Ngọc Linh Lung làm sao biết được.
“Vừa mới gặp lục muội muội ở cửa, rõ ràng nàng ta rất ghét ta, nhưng lại không giống ngày thường, như có gì cố kỵ.” Ngọc Linh Lung suy đoán.
“Chỉ bằng chuyện này?”
“Ta tới tìm tiền bối, dựa theo tính tình lục muội muội thì khẳng định phải làm ầm làm ĩ, nhưng giờ Linh Lung đã ở với tiền bối lâu như vậy mà lục muội muội vẫn không có động tĩnh.”
Ngọc Lưu Li là loại có thù oán tất báo, nhưng bây giờ kẻ thù chạy vào địa bàn của mình, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082509/chuong-1508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.