Chương trước
Chương sau
Ninh Thư thật không muốn sáng sớm ra đã phải uống canh bổ.

Mỗi ngày đưa canh đến, lại không coi trọng cô, chẳng lẽ chỉ là báo ân đơn thuần?

Ngọc Linh Lung gật đầu, “Linh Lung nhớ rồi, tiền bối thích uống nước trái cây.”

“Vậy tiền bối thích nước trái cây gì?” Ngọc Linh Lung lại hỏi.

Ninh Thư: …

“Chỉ cần là nước trái cây là được.”

“Được.”

Rõ ràng là một tiểu thư khuê các, giờ giống nhân viên phục vụ hơn.

Ngọc Linh Lung có chút muốn nói lại thôi, Ninh Thư đổ canh bổ trong bát lại vào nồi, sau đó đậy nắp, nói: “Nói đi, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Ngọc Linh Lung do dự một chút, hỏi: “Tiền bối có phải đã giải trừ khế ước với lục muội muội rồi không?”

Ninh Thư nhướn mày, “Sao ngươi lại nghĩ vậy?”

Ninh Thư nhớ mình chưa nói cho Ngọc Linh Lung biết gì.

Trong Ngọc gia ngoài Ngọc Lưu Li ra thì hẳn không có ai biết nữa.

Ngọc Linh Lung làm sao biết được.

“Vừa mới gặp lục muội muội ở cửa, rõ ràng nàng ta rất ghét ta, nhưng lại không giống ngày thường, như có gì cố kỵ.” Ngọc Linh Lung suy đoán.

“Chỉ bằng chuyện này?”

“Ta tới tìm tiền bối, dựa theo tính tình lục muội muội thì khẳng định phải làm ầm làm ĩ, nhưng giờ Linh Lung đã ở với tiền bối lâu như vậy mà lục muội muội vẫn không có động tĩnh.”

Ngọc Lưu Li là loại có thù oán tất báo, nhưng bây giờ kẻ thù chạy vào địa bàn của mình, còn nói chuyện với thần thú khế ước của mình, kiêu ngạo như vậy nhưng Ngọc Lưu Li vẫn không có động tĩnh, không hợp với tính cách nàng ta.

“Tiểu nha đầu phân tích không tồi.” Với tuổi tác của Ninh Thư, gọi Ngọc Linh Lung mười sáu tuổi một tiếng nha đầu rất hợp lý.

“Cho nên tiền bối đã giải trừ khế ước với lục muội muội rồi sao?” Ngọc Linh Lung vô cùng kinh ngạc, “Tiền bối làm sao làm được?”

Đầu óc Ninh Thư hơi động, lập tức hiểu rõ Ngọc Linh Lung đang nghĩ gì.

Còn thắc mắc sao ngày nào cũng đưa canh tới, một là để thử Ngọc Lưu Li, hai là khiến cô nhớ kỹ nàng ta tốt thế nào.

Trong lòng Ngọc Linh Lung có suy đoán, thử một đoạn thời gian.

Ninh Thư rót một ly trà chậm rãi uống, nói đến cùng, Ngọc Linh Lung là muốn… khế ước với cô.

Ninh Thư nhìn Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung bị Ninh Thư nhìn tới có chút quẫn bách.

“Tiểu nha đầu, đừng có giở trò vặt trước người cường đại hơn ngươi quá nhiều, như vậy không được chỗ tốt nào đâu.” Ninh Thư buông tách trà nói.

Sắc mặt Ngọc Linh Lung hơi đổi, cúi thân hành lễ nói: “Linh Lung cảm ơn tiền bối dạy dỗ.”

Người ai cũng có tâm lý khát vọng lực lượng cường đại, Ngọc Linh Lung như vậy cũng là bình thường.

Nhưng mà Ninh Thư sẽ không cùng bất luận kẻ nào khế ước ước, thật vất vả mới thoát khỏi khế ước, tuyệt đối sẽ không nhảy lại vào hố lửa.

“Chuyên tâm tu luyện đi.” Ninh Thư nói.

Ngọc Linh Lung hành lễ, sau đó bưng canh bổ chưa vơi một giọt đi.

Ở cửa viện đụng mặt Ngọc Lưu Li thần sắc tái nhợt.

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, Ngọc Linh Lung hừ một tiếng, như là cười nhạo.

Ngọc Lưu Li cản Ngọc Linh Lung lại, “Ngươi vừa rồi có ý gì?”

“Không có ý gì hết, ta chỉ khinh thường ngươi, ngươi cho rằng mình lợi hại lắm đấy, nhưng ngay cả thần thú khế ước của ngươi còn ruồng bỏ ngươi.”

“Ngươi thật sự thật sự vô cùng khiến người khác chán ghét.” Ngọc Linh Lung đoan trang nói.

“Ngươi có ý gì?” Ngọc Lưu Li tức đến xanh mặt, “Khổng Lâm nói cho ngươi điều gì?”

Ngọc Lưu Li cảm giác tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp.

“Tiền bối không nói gì, là ta tự đoán được các ngươi đã giải trừ quan hệ khế ước.” Ngọc Linh Lung cười nói.

“Người giống ngươi ấy, cứ nên là hai bàn tay trắng thì hơn, dù ngươi không tôn trọng tiền bối thì cũng nên tôn trọng thực lực cường đại.”

“Bất luận là ngươi yếu đuối trước đây hay là ngươi bừa bãi hiện tại, ta đều chán ghét, cực chán ghét.” Ngọc Linh Lung nói thẳng.

Có lẽ là bị Ninh Thư cự tuyệt, bây giờ tâm tình không tốt nên mới xổ hết bất mãn và ghê tởm với Ngọc Lưu Li ra.

Ngọc Lưu Li còn chưa từng bị ai nói như vậy đâu, lập tức lạnh giọng nói: “Ngươi là thá gì, dám tỏ thái độ với ta, bây giờ ta và Khổng Lâm vẫn còn quan hệ khế ước.”

“Dù sao khẳng định cũng không phải quan hệ chủ tớ.” Ngọc Linh Lung nhún vai, bưng canh đi mất.

Thái độ miệt thị này của Ngọc Linh Lung quả thực chọc tức Ngọc Lưu Li, cô ta buột miệng thốt ra, “Đương nhiên là khế ước chủ tớ.”

Ngọc Linh Lung quay đầu lại, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “Hoá ra là tiền bối nghịch chuyển khế ước.”

Ngọc Lưu Li lập tức ảo não vô cùng, “Ngươi lừa ta.”

“Là tự ngươi nói, trách ai.”

Ngọc Lưu Li xoay người đẩy cửa phòng Ninh Thư, Ninh Thư yên lặng nhìn Ngọc Lưu Li vừa vọt vào, “Làm gì, không biết gõ cửa à?”

“Khổng Lâm, nếu ngươi và Ngọc Linh Lung thân thiết nhau như thế, muốn khế ước với Ngọc Linh Lung, vậy thì giải trừ khế ước giữa ta với ngươi rồi khế ước với Ngọc Linh Lung đi.”

“…Sủa gì cơ.” Ninh Thư khép bản đồ lại, cô đang coi địa hình núi non ở thế giới này.

Sủa? Cô ta đâu phải chó, Ngọc Lưu Li cảm giác một ngày này thôi mà cô ta như phải chịu vũ nhục cả đời vậy.

Ngọc Lưu Li hít sâu một hơi, “Nhìn dáng vẻ ngươi có vẻ thích nhị tỷ tỷ của ta hơn, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với nàng ta, vậy ngươi khế ước với nhị tỷ tỷ đi.”

Ninh Thư thu bản đồ lại, nhàn nhạt hỏi: “Nói xong chưa?”

Ninh Thư tâm niệm vừa động, Ngọc Lưu Li lập tức ôm đầu, đau đến kêu rên.

Một hồi qua đi, quần áo Ngọc Lưu Li đã bị mồ hôi thấm ướt.

Ninh Thư thì ở bên sửa sang lại đồ của mình, chuẩn bị vỗ cánh đi dạo các nơi một chút, tìm căn nguyên thế giới.

Làm thêm một nhiệm vụ nữa là thành nhiệm vụ giả siêu cấp, cách việc cấu trúc thế giới rất gần.

Căn nguyên thế giới hoàn toàn không biết tìm ở đâu, cũng hoàn toàn không biết căn nguyên thế giới ở đó tồn tại dưới hình thái gì.

Ninh Thư mắt điếc tai ngơ với Ngọc Lưu Li đang đau đớn, kiểm tra Dưỡng Thần Đan còn bao nhiêu, ừm, không nhiều lắm, dứt khoát đưa Dưỡng Thần Đan cho Ngọc Hùng Phi xử lý.

Hiện tại cô không cần Dưỡng Thần Đan.

À, đúng rồi, Ngọc Lưu Li nằm trên đất có khả năng cần.

Ngọc Lưu Li đau đến gân xanh trên trán nảy thình thịch, loại thống khổ này so với việc sinh con còn thống khổ hơn.

Ngọc Lưu Li hơi thở mong manh xin tha với Ninh Thư, “Ta… Ta sai rồi.”

Ninh Thư không nghe thấy, tiếp tục vội chuyện của mình.

Ngọc Lưu Li bày ra vẻ mặt vừa khuất nhục vừa thống khổ, làm khuôn mặt vặn vẹo hết cả.

Cố lấy dũng khí xin tha một lần, kết quả Ninh Thư lại căn bản không thèm nhìn.

“Ta sai rồi.”

Ngọc Lưu Li la lớn, ngay cả đồng tử cũng bắt đầu tan rã, có lẽ đã tới cực hạn.

Ninh Thư búng tay một cái, hủy bỏ trừng phạt.

Ngọc Lưu Li nằm trên mặt đất, như cá sắp chết, thở dốc từng hồi.

Ninh Thư khá nghi hoặc, lần này Ấn Thiên tại sao không ra mặt cho Ngọc Lưu Li?

Chắc do lần trước bị thương, hiện tại vẫn còn ngủ.

Bây giờ hai người này đều ốc không mang nổi mình ốc.

Vậy mà vẫn chưa trưởng thành lên.

Nếu trưởng thành rồi, không có khả năng cho Ninh Thư muốn làm gì thì làm.

Ninh Thư quyết định lúc rời khỏi thế giới này nhất định phải giải quyết Ngọc Lưu Li.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.