Các bạnnam sinh vui đùa đuổi nhau trên hành lang. Xuân Phi ôm tập vở, đi men theo chântường. Sắp đến kỳ nghỉ nên cả trường hoàn toàn không có không khí học tập. Khiđi qua phòng học của lớp 12, cô không kìm được dừng lại tìm kiếm hình bóng củaTô Kính Hy. Cô thấy trái tim của mình sắp bị giằng xé đến biến dạng. Muốn nhẫntâm bỏ mặc anh nhưng lại lo lắng cho anh.
Đúng làđồ vô tích sự. Cô thở dài bước đi. Đến chỗ rẽ ở hành lang thì có một người cắmđầu cắm cổ chạy tới.
- Xinlỗi….Tô Kính Hy ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên thốt lên – a, cô nàng phiền phức.
- Em đinộp vở bài tập. Cô muốn đi qua người anh.
- Emsao thế, không nghe điện thoại của anh, cũng không quan tâm đến anh. Em giận gìvậy? Tô Kính Hy cũng tức giận, kéo lấy tay cô không chút nể nang. Cô giằng tay,vở bài tập rơi đầy cầu thang. Xuân Phi chửi một câu “thần kinh” rồi gạt tayanh, cúi xuống nhặt vở. Nhưng Tô Kính Hy mặc kệ, hùng hổ đè người Xuân Phi vàotường.
XuânPhi không thể nhúc nhích, cô tức giận đá anh ta.
- Đượcrồi, không nói cho rõ ràng thì không được đi.
Ánh mắtcủa Xuân Phi đập vào cổ Tô Kính Hy, vẫn là chiếc khăn bươm xườm ấy, chắc là mónquà mà cô gái kia tặng cho anh nhân dịp lễ giáng sinh. Hôm ấy tuy không nhìn rõnhưng cô có thể chắc chắn rằng anh khép na khép nép, cố tình nói dối. Anh tadựa vào cái gì? Lại còn nói chỉ có hai người bạn, họ đều mang họ An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-khieu-vu-voi-ai/3178780/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.