XuânPhi biết mình đã làm mất đi không khí vui vẻ nhưng cũng không biết đã làm gìkhông phải với anh. Thế nên lặng lẽ nằm bò ra bàn nhìn anh chạy đi chạy lại.Anh keo kiệt đến nỗi ngay cả từ đơn âm tiết cũng không muốn bật ra. Cuối cùng,đợi đến khi bốn món ăn một món canh đều đủ cả, anh mới ngồi xuống, bình tĩnhnói:
- Mauăn đi, đại tiệc giáng sinh.
- Anhvẫn chưa tặng quà Noel cho em. Xuân Phi không chịu bỏ qua, làm gì mà tự nhiênxị mặt ra. Nếu có tức giận thì người tức giận phải là cô mới đúng.
- Ừ….đểở trường quên không mang về….Hạ Sâm Triệt lập tức thấy áy náy – Ngày mai mangvề được không?
Vốn dĩanh không để tâm tới nó, vì sao mà ngay quả quà giáng sinh cũng quên được,không có thành ý, quá đáng hết mức. Xuân Phi ngồi gảy cơm, không có tâm trạngnào để đáp lại. Hạ Sâm Triệt cũng biết mình sơ ý, thế nên áy náy đến nỗi khôngăn cơm được. Nhìn khuôn mặt ai oán giống như người phụ nữ bị bỏ rơi của XuânPhi, anh không khỏi thầm nghĩ vì sao cô ấy lại có nét mặt kỳ lạ như vậy?
Nụ cườicủa anh lại dịu dàng, ấm áp giống như dòng suối mùa xuân. Đúng vậy, sao anh cóthể giận dỗi với những người mà kết cấu bộ não kỳ lạ như Xuân Phi được nhỉ? Côkhông thấu tình đạt lý đến mức khiến người ta khó mà kiềm chế được. Nhưng nhưthế mới là Xuân Phi. Chính anh cũng đã nói chỉ cần cô chính là cô là được. Chỉcần là những chuyện mà cô làm thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-khieu-vu-voi-ai/3178778/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.