Xuân Phi vẫn đang buồn phiền vì bộ dạng dũng sĩ một châncủa mình, đang suy nghĩ xem có nên bảo Tô Kính Hy đến đón không, nhưngkhi cô vừa bước một chân ra khỏi phòng để rửa mặt thì ngửi thấy mùitrứng rán lan tỏa trong không gian. Hạ Sâm Triệt mặc áo len dài tay,buổi sáng mùa thu thời tiết se se lạnh. Anh nghe thấy tiếng động nhưngkhông quay đầu lại mà nói:
- Ăn sáng xong đi đến trường cùng anh nhé.
- Vâng. Cô không có lý do để từ chối.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là bữa sáng là món bánh ngô. Trên bàn ăncó cuốn sách dậy nấu ăn, ngô đã tách hạt, trứng gà, cà rốt thái sợi vàbột mỳ. Anh ấy mới học làm. Xuân Phi nghi ngờ cắn một miếng, khuôn mặthiện nên vẻ ngạc nhiên: - Ngon lắm.
Những sợi tóc mái lòa xòa nghịch ngợm che khuất đôi mắt của anh. Anh chỉ mỉm cười rồi uống sữa, dường như coi những lời khen ngợi như thế này là chuyện đương nhiên. Xuân Phi thấy anh đối xử với mình thật tốt, có lẽvì nghĩ đến cái chân bị thương của cô. Nhưng dù là lý do gì cũng khôngsao. Cảm giác này khiến tâm trạng của cô rất thoái mái. Lúc Hạ Sâm Triệt đỡ cô đi trên đường, cô có cảm giác lâng lâng.
Hai người dựa sát vào nhau, gần một nửa trọng lượng cơ thể của Xuân Phiđè lên người anh. Qua chiếc áo len mỏng, cô thể cảm nhận được hơi ấm của anh. Mặt cô đỏ ửng, tim đập rộn ràng, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt vìthiếu ôxy, mùi hương xà phòng thoang thoảng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-khieu-vu-voi-ai/3178734/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.