Cát Diệp mơ màng tỉnh dậy. Đập vào mắt cô là một trần nhà xa lạ. Lúc này toàn bộ không gian đều khép kín, chẳng có lấy khe hở để quan sát bên ngoài.
Căn phòng sang trọng quá đỗi ngột ngạt. Chiếc giường lớn cô đang nằm cũng thật trống trải. Đầu cô ong ong như vừa va đập, cảm giác cơ thể như đang tê cứng lại dù không bị trói hay tác động vật lí.
Đây là đâu? Vì sao cô lại ở đây?
Cô không biết.
Nhưng cô nhớ rằng khi say, Tùng Chi đã đưa cô đi khỏi nhà hàng. Và có lẽ đây là một khách sạn, nhưng không hề gần đó.
Tiếng sóng dập dìu xô vào vách đá xuyên qua bức tường để vọng tới tai cô.
"Biển ư? Vừa rồi mình còn đang ở trung tâm thành phố mà?" Cát Diệp nghi hoặc tự hỏi.
Điện thoại và túi xách không có ở đây, cô đành lật đật đi về phía cửa ra vào rồi vặn tay nắm.
Kết quả không mấy khả quan, căn phòng đã bị khóa từ phía ngoài. Đến cả cửa sổ cũng vậy.
"Tùng Chi, cậu có đó không?"
Đáp lại lời gọi của Cát Diệp là sự lặng im vô vọng.
Cát Diệp bắt đầu thấy lo lắng, đi khắp căn phòng cố tìm cho ra chìa khóa.
Trong lúc cô loay hoay lục các ngăn tủ, có vài người mở cửa bước vào trong.
Họ mặc đồng phục đen tuyền và gương mặt trông vô cảm một cách khó tin.
"Các anh là ai?" Cát Diệp lùi bước dè chừng.
Họ không trả lời, chỉ lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914573/chuong-65.html