Tháng một, cuối mùa đông tàn.
Cát Diệp chống cằm ngắm nhìn cảnh tượng Đế Thiết Thành đang ngồi bên một cụ bà và nhờ bà dạy cách đan len.
Anh kiên nhẫn lắng nghe bà giảng giải từng bước một, tay cũng vụng về thực hành. Trông dáng vẻ của anh bây giờ thật giản dị, điềm đạm, lại vô cùng lễ phép, Cát Diệp thoáng có ý muốn chạy lại ôm anh.
Có ông lão nọ từ tiến đến, cười hiền với cô:
"Qua đây hát cho các ông nghe mấy bài dân ca nhé cháu?"
Cát Diệp gật đầu dạ vâng, trước khi quay bước, cô ngoảnh về sau nhìn anh thêm một chút. Tình cờ Đế Thiết Thành cũng đưa mắt dõi theo cô.
Anh mỉm cười ôn nhu, làm cô đột nhiên thấy xốn xang trong lòng.
"Mọi người chỉ bảo anh xã của cháu nhé. Anh chỉ khéo chăm vợ thôi, chứ những việc khác thì còn vụng về lắm ạ." Cát Diệp nói lớn.
Người cao tuổi trong phòng cùng nhau cười ồ lên, tấm tắc chép miệng:
"Lũ trẻ thời nay đáng yêu gớm nhỉ."
Họ vỗ đùi, rôm rả trò chuyện, chỉ có mình Đế Thiết Thành là đang ôm gương mặt đỏ ửng mà ngượng ngùng.
Đế Thiết Thành không nghe nhầm, bảo bối Cát Diệp vừa cất giọng gọi một tiếng "anh xã" ngọt lịm như rót mật vào tai.
Như vậy vẫn tính là kết hôn chưa chính thức rồi phải không?
Nghĩ vậy, anh càng có động lực học đan len để tự tay tặng cô một chiếc khăn quàng cổ, cứ thế mải miết cho tới tận lúc hoàng hôn tắt nắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914576/chuong-64.html