Buổi sáng khi rời giường tinh thần ta tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều. Khi nói cho Mạc Nhiên ta muốn đi học, hắn định phản đối, nhưng sau khi thấy ánh mắt kiên định của ta thì đành cười cười đồng ý.
.
Ta đang đứng chờ hắn ở cửa, bỗng thấy một chiếc xe màu đen dừng trước mặt ta. Lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng lập tức nghĩ đến Học viện này vốn là trường quý tộc, Mạc Nhiên còn trẻ thế đã là giáo sư rồi, nên cũng không cảm thấy có gì khác lạ. Đạm đạm nhất tiếu, ta ngồi phía bên phải hắn.
.
”Thân thể ngươi còn chưa khoẻ hẳn, hôm nay không nên đến thư *** làm việc. Sau khi tan học, đến phòng 7120 tìm ta, chúng ta trực tiếp trở về được không?” Hắn hỏi.
.
“Hảo.”
.
Chỗ ở của Mạc Nhiên cách trường học không xa, trên đường đi ta còn nhìn thấy cả thư *** của hắn. Ước chừng nửa giờ sau, xe đã chạy vào ga ra của trường.
.
“Hôm nay buổi sáng học cái gì?” Hắn đột nhiên hỏi ta.
.
“Pháp luật, là môn đại cương bắt buộc, với cả tiếng Anh.”
.
”Vậy chiều gặp lại.”
.
”Tạm biệt.”
.
Đi tới cửa phòng học, ta phát hiện một hiện tượng kỳ quái: trong phòng học rất yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức không bình thường, một phòng học to như vậy, lại rất đông người, nhưng lại không có một tiếng động nào. Bình thường bọn họ đều là ầm ĩ ngất trời, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bởi vì chính mình thích yên tĩnh, ngại bọn họ ầm ĩ, cho nên mỗi lần đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tha-cho-ta-duoc-khong/105373/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.