Mưa càng lúc càng lớn, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, ta không ngừng đi tới.
.
Rốt cục đi mệt rồi, nhìn thấy ghế đá đặt ở ven đường, ta dừng lại một chút, không để ý ghế có ướt hay không liền chậm rãi ngồi xuống.
.
Lẳng lặng nhìn lá cây ngô đồng đã chuyển sang màu vàng, ta như lão tăng ngồi thiền, tâm tư bình tĩnh trở lại không có một tia tạp niệm.
.
Tiếng động cơ xé gió dừng lại cắt đứt suy nghĩ của ta.
.
Nhìn về phía trước cách ta không xa thấy có hai chiếc dừng lại song song với nhau. Tiếng loa vang lên không ngừng, tựa như đang thúc giục hai chiếc xe này nhanh chóng lên đường.
.
Vốn tưởng rằng xảy ra sự cố giao thông gì, đang lúc ta tưởng rằng không liên quan đến mình, thì chủ nhân của hai chiếc xe đó lại đi xuống, chậm rãi hướng ta đi tới.
.
Đợi thấy rõ dung mạo hai người này, ta lập tức mang theo hành lý cất bước bỏ chạy. Không muốn lại nhìn thấy hai người bọn họ, ít nhất bây giờ ta không muốn. Hàn Phong luôn luôn là người ta chán ghét nhất, cho dù thấy hắn, ta cũng sẽ coi như vô hình; nhưng còn Tề Khiếu? Ta không hận hắn, nhưng là lúc này ta có thể lấy tâm trạng nào để đối mặt với hắn?
.
Thật sự chạy không nổi nữa rồi, ta đứng lại trước cửa một thư ***, đột nhiên cảm giác được dị thường quen thuộc, ngẩng đầu nhìn tên của hiệu, dĩ nhiên là “Mặc hương”.
.
Đứng ở cửa thư ***, xuyên qua cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tha-cho-ta-duoc-khong/105372/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.