“Anh có đói không?”
Mạc Gia Kỳ ngước mắt nhìn anh, cứ như vừa nói sai thứ gì đó. Cách dùng từ chẳng xúc phạm ai cả, ít nhất cô chưa nói anh già. Theo quan niệm của cô người chưa qua ba mươi tuổi đều gọi bằng anh chị, hai mươi chín tuổi rưỡi đều như vậy.
Anh âm trầm nói: “Tôi no rồi.”
“Anh đừng có điêu, tôi biết anh chưa ăn đâu nhé.” Cô dù hơi sợ nhưng vẫn cao giọng nói tiếp “Ngồi xuống dùng bữa, cứ tự nhiên.”
An Phong miễn cưỡng phụ họa: “Đúng vậy, cho dù tay nghề không bằng anh nhưng tạm chấp nhận, anh cũng nghe thấy cô ấy nói rồi còn gì?”
Cách mời của hắn như muốn đâm vào tim Thượng Lâm, anh tức giận quay ra xe trước. Mạc Gia Kỳ khó xử dùng nhanh bữa cơm, rửa bát thì để sau. Cô dắt con chó ra khỏi nhà, lúc nãy nó còn ngoan ngoãn nghe lời răm rắp bây giờ lại ở lì không đi.
“Mày muốn ở đây sao?” Cô bực tức nói “Tao đang gấp đấy.”
Con chó quay ngoắt sang hướng khác một lát sau dùng đầu đẩy cô trở vào nhà An Phong. Hắn nhìn thấy cảnh này thầm vui mừng trong lòng, không uổng công bấy lâu nay nó ăn ké.
Mạc Gia Kỳ đã quyết định thì không có thay đổi, nhất quyết ôm con chó đi đến xe. Trong quá trình di chuyển đến xe nó không còn kháng cự dường như sợ làm cô bị thương. Cô mở cửa xe sau cho nó ngồi vào trong, quay trở về ghế phụ lái.
“Công việc không thuận lợi sao?”
“Ừm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay-truy-tim-hanh-phuc-moi/2797997/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.