“Một bữa ăn."
Mạc Gia Kỳ gật đầu, tính toán xem bữa đó có nên bao trọn nhà hàng không.
“Tự tay cô chủ nấu cho tôi.”
Cô kinh ngạc nhiều một chút, trước đây đích thân xuống bếp vì một người, người đó một cái nhìn cũng chẳng nhìn lấy, cô nếm thử kiềm nén thứ cảm xúc lẫn lộn rồi buông lời chê bai, tự nói với bản thân là do tay nghề dở tệ người ta không muốn dùng cũng phải.
Hôm nay có người chính miệng nói với cô, nói rằng muốn cô xuống bếp.
Giọng nói run rẩy của Mạc Gia Kỳ: “Anh làm tôi vui lắm biết không hả? Từ trước… Từ trước đến giờ chỉ có anh nói câu này thôi.”
Vì một câu nói mà rơi nước mắt, cô yếu đuối quá rồi. Chỗ tâm hồn mang theo từ đời trước có chữa cách nào cũng không lành lại, thật sự mỏng manh.
Thượng lâm sững sờ rồi nhanh chóng dỗ dành, cô không nên xúc động vì đôi mắt không thể nói trước được điều gì.
“Vui là được, cô chủ đừng khóc.”
Cô biết anh đang lo lắng nên hai tay nắm chặt lấy nhau để bản thân không dụi lên mắt. Phải mất một lúc lâu Mạc Gia Kỳ mới làm chủ được cảm xúc của mình, con chó chạy đến bên cạnh sủa hết cái này đến cái kia.
Tại phòng khám thú y.
“Cứ tự nhiên đi, người làm ở đây đi du lịch rồi.” Hàn Nhiên vừa nói vừa khoác áo blouse.
Cậu ta soạn ra các loại dụng cụ chuẩn bị tiêm cho Hắc Hắc.
Con chó vừa được nhặt về hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay-truy-tim-hanh-phuc-moi/2797996/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.